17. Trở về.

1.1K 188 31
                                    

1 tháng vẫn không có tin tức gì của Đới Manh, trong lúc mọi người định đi báo cảnh sát rằng Đới Manh mất tích thì may là Đới mẹ đã được biết cô vẫn ổn, và bà chỉ cần nghe tin đó là được, còn rõ là con gái bà đã lớn rồi, cô có làm gì thì cũng không còn là quyền quyết định của bà nữa rồi. Dụ Ngôn cũng đã gọi điện thêm cho mẹ Đới Manh vài lần, và lần cuối cùng gần đây nhất thì nghe được tin Đới Manh vẫn ổn và Đới mẹ cũng không được biết thêm gì hơn thì Dụ Ngôn đã bớt lo lắng phần nào, nàng đưa ra câu trả lời nhẹ nhàng cho công ty là đã có thông tin của Đới Manh và không có gì phải lo lắng. Còn về phần Dụ mẹ, bà quả nhiên không nhắc gì về chuyện của Lục Trí nữa, bà rõ ràng không muốn nhắc lại về cái chuyện tồi tệ đấy thêm một lần nào nữa rồi.


Đới Manh lúc giải quyết được xong khối lượng công việc chồng chất như núi thì cũng đã là chuyện của 1 tháng sau nữa, vậy là tổng cộng qua 2 tháng buổi showcase kia kết thúc, cô đã không gặp Dụ Ngôn được 2 tháng rồi, quả thật có chút nhớ nàng và đứa nhỏ Phí Thấm Nguyên kia rất nhiều... Cô cũng cảm thấy tội lỗi dâng ngập tràn khi không liên lạc với Dụ Ngôn như vậy, nhưng biết sao được, nếu nói cho nàng thì nàng chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô hành động một mình, nên có lẽ như vậy vẫn là tốt nhất.





----------------








Tối hôm đó trời mưa lất phất, cũng gần 10h Đới Manh mới xong việc, không khí có chút lạnh hơn thường ngày. Đới Manh hơn 10h đêm một tay cầm điện thoại, chiếc điện thoại từ lâu cô đã tắt để tránh sự liên lạc từ mọi người, một tay cầm ô đứng trước cửa nhà nơi hồi trước Dụ Ngôn dẫn cô tới gặp Phí Thấm Nguyên ngày trước. Cô đứng đối diện cửa nhà, quả nhiên có nghe thấy thấp thoáng giọng nói lảnh lót trong trẻo của Nguyên Nguyên, nhưng không chắc Dụ Ngôn có ở nhà hay không, có lẽ giờ này nàng đã về nhà riêng rồi.


Đới Manh chần chừ một lúc lâu trước cửa nhà Dụ Ngôn không dám bấm chuông, cô chưa chuẩn bị phải nói những gì với nàng, dù nàng là người đầu tiên cô muốn gặp, nhưng khoảng cách thời gian làm sự mặt dày của Đới Manh cũng đã vơi đi phần nào rồi...


- Đới... Đới Manh?


Một giọng nói chợt vang lên bên tai Đới Manh, cô theo phản xạ quay đầu ra nhìn, nhưng chưa kịp nhận định ra đó là ai thì một hơi ấm đã nhanh chóng bao trùm lấy cơ thể cô, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy vòng eo Đới Manh, đầu dụi vào vai cô, làm Đới Manh giật mình buông tay đánh rơi chiếc ô xuống đất. Nhưng ngay khi nhận thấy mùi hương và chiếc đầu đỏ quen thuộc của người đang ôm chặt mình thì Đới Manh mặc kệ những giọt mưa lất phất thoáng qua đang rơi xuống đầu cô mà đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, tay còn lại che cho nàng khỏi ướt.


- Thật sự là chị sao? - Giọng Dụ Ngôn nghèn nghẹt, sống mũi nàng đã bắt đầu trở nên cay cay khi tưởng như đã lâu lắm rồi nàng mới được ngửi thấy mùi hương quen thuộc và vòng tay ôn nhu này của người đối diện.

- Ừ, tôi đây, tôi trở về rồi.


Đới Manh tựa cằm lên đầu Dụ Ngôn, ôm nàng chặt hơn trong vòng tay, cảm nhận hơi ấm của người mình yêu giữa tiết trời lành lạnh thế này đúng là một loại cảm thụ đầy hạnh phúc...


[Đới Ngôn] Kế hoạch theo đuổi tiền bối Dụ | Đới Manh x Dụ NgônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ