7. Xin lỗi chị, xin lỗi em.

1.5K 192 9
                                    

Mỗi ngày tập nhảy 10 tiếng thật sự khiến cơ thể Đới Manh rã rời, mỗi lần cô có ý định nghỉ ngơi thì hình ảnh cau có giận dữ của Dụ Ngôn lại hiện lên trong đầu cô, khiến cô hoảng sợ không thôi... Quả thật Đới Manh lúc nào cũng nhớ Dụ Ngôn, nhớ da diết, lúc nào cũng muốn gặp nàng muốn ở gần nàng muốn nhìn thấy nàng, nhưng nhớ theo kiểu này thì cô đúng là không cam lòng...

Qua 10 ngày thì sức của Đới Manh không chịu nổi nữa, nhưng được cái tập với cường độ cao như vậy nên kĩ năng nhảy của cô cũng lên rất nhiều, riêng điều này thì phải cảm ơn tiền bối Dụ.

Sau đó thì không nằm ngoài dự đoán, Đới Manh chính thức ốm liệt giường, sáng hôm đó điểm danh không thấy Đới Manh đâu thì ai cũng lạ, gọi điện thì không bắt máy, thực tập sinh Đới dù là người lớn tuổi nhất trong các thực tập sinh nhưng lại cực kì chăm chỉ, có lẽ không có chuyện ngủ quên.


Cho tới trưa khi mọi người nghỉ ngơi để ăn cơm hết rồi thì vẫn tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Đới Manh, các thực tập sinh lúc đó mới nói Mạc Hàn mau mau tới phòng tìm cô. Mạc Hàn sáng giờ cũng đã thấp thỏm không yên, liền gật gật đầu rồi cầm theo chai nước, đi tới phòng Đới Manh.

Quả nhiên gõ cửa không có ai trả lời, Mạc Hàn theo phản xạ lo lắng đẩy cửa bước vào, may là cửa không khoá. Căn phòng tối đen như mực, không gian nhỏ bé bị bao trùm bởi khí nóng hừng hực phát ra từ người đang nằm co ro trong chăn kia. Mạc Hàn vội vã tới gần Đới Manh, khẽ gọi tên cô nhưng không được đáp lại, đôi mắt cô nhắm nghiền vẻ mê man, cả người Đới Manh đều nóng bừng, mặt cô nhễ nhại mồ hôi, dù không khí nóng nhưng người cô lại đang run lên không ngừng. Mạc Hàn nhìn bộ dạng này của Đới Manh mà trong lòng nhói lên không thôi, cô còn có chút hận việc Dụ Ngôn bắt nàng tập luyện quá sức như vậy nữa.

Nhưng mà Mạc Hàn không hề biết, Dụ Ngôn nói ra như vậy cốt chỉ để chọc Đới Manh, cũng không hề có ý định kiểm tra đủ số giờ tập 10 tiếng mỗi ngày của cô, mà Đới Manh thì một lòng một dạ coi mỗi lời nói của Dụ Ngôn khắc ghi sâu vào lòng, tuyệt đối không làm trái lời nàng bao giờ... Đới Manh chính là kiểu người như thế, không làm thì thôi, nhưng nếu đã làm thì sẽ quyết tâm đến cuối cùng. Ngay cả việc theo đuổi Dụ Ngôn, Đới Manh cũng đã sớm xác định mục tiêu đó trong lòng, không nghĩ tới chuyện bỏ cuộc.

Mạc Hàn lấy một chiếc khăn lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt Đới Manh, rồi đắp khăn lạnh lên trán cô, xong xuôi mới sắp xếp lại chăn cho Đới Manh, tự nhủ cần đi lấy đồ ăn trưa và thuốc hạ sốt cho Đới Manh đã, sau đó mới thông báo cho tiền bối Dụ để xin phép hộ Đới Manh tạm nghỉ tập luyện vì bệnh.

- Thực tập sinh Đới bị bệnh sao?

Thanh âm Dụ Ngôn không nặng không nhẹ cất lên, thành công che giấu sự bồn chồn của nàng trong giọng nói. Trái tim nàng chợt nhói lên khi biết rằng Đới Manh ốm nhất định là do sự ghen tuông quái gở của nàng, Dụ Ngôn không hiểu rốt cuộc lúc đó nàng nghĩ gì nữa.

- Vâng, phiền tiền bối cho em ấy nghỉ ngơi một chút, khi nào khỏi bệnh nhất định Manh Manh sẽ đi tập đầy đủ.

[Đới Ngôn] Kế hoạch theo đuổi tiền bối Dụ | Đới Manh x Dụ NgônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ