Chương 7

339 20 11
                                    

4 năm, ký ức đều giảm đi rất nhiều.

Nhưng cậu không quên được bốn năm trước, ánh mắt sau cùng kia của Hoàng Cảnh Du.

Cậu không biết những năm này Hoàng Cảnh Du có vượt qua được hay không.

Nhưng Hoàng Cảnh Du đã nói, cũng không tiếp tục xuất hiện trước mắt cậu.

4 năm này, cậu thật sự không gặp lại Hoàng Cảnh Du, nhưng mỗi đêm khuya, luôn có thể nghĩ đến khuôn mặt của hắn.

Nghĩ đến lần đầu tiên của cậu,

Là cho hắn.

Dựa vào cái gì hắn nói đi là đi, lưu lại mình ở đây.

Thế nhưng, không phải mình không nên gặp lại hắn sao.

Nhìn tờ lịch, sắp đến lúc Hoàng Cảnh Du tốt nghiệp, công việc cậu làm cũng đã ổn định.

Không biết hắn hiện tại, sẽ là bộ dáng gì.

Phòng làm việc có một nữ sinh một mực theo đuổi cậu, cô rất đáng yêu, tên là Ngô Hiểu Như, cậu từng thử thích cô, nhưng thật sự không làm được.

Thế nhưng chính cậu vừa nghĩ tới từ 'thích' này, chỉ có nghĩ đến Hoàng Cảnh Du.

Cậu cũng không biết vì sao, chính mình có thể xác định bản thân hoàn toàn không thích Hoàng Cảnh Du, dù sao cũng là loại chuyện mình làm, nhưng mà tình cảm đối với hắn rất kỳ quái.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thật muốn, gặp hắn.

...

Hoàng Cảnh Du sau khi tốt nghiệp quân hiệu liền được trực tiếp phân phối công việc.

Địa phương phân phối, vậy mà lại là một sĩ quan quân đội ở Thượng Hải.

Hắn không muốn trở lại Thượng Hải.

Bởi vì Hứa Ngụy Châu nói không muốn tiếp tục gặp hắn.

Nhưng nhiều năm như vậy, không có một ngày không nhớ cậu.

Mẹ của Hứa Ngụy Châu ngã bệnh, không phải bệnh nặng, nhưng cha vẫn bảo hắn về thăm nhà một chút.

Hắn có thể không đi, nhưng hắn rất muốn nhìn cậu một chút.

Cái nhìn này hẳn là đủ với hắn rồi, đủ phong phú để hắn ghi nhớ.

...

Thời điểm mẹ Hứa Ngụy Châu sinh bệnh, Ngô Hiểu Như một mực đến giúp đỡ, Hứa Ngụy Châu kỳ thật rất dao động, cái cô muốn, bất quá chỉ là một tiếng đáp ứng của cậu, cậu không thể cứ như vậy cả một đời không ở bên người khác, nhưng mà, cậu thật sự không có cách nào đáp ứng cô.

Vì cái gì a.

Chính mình làm không được.

Ngô Hiểu Như giống như ngày thường đến phòng bệnh chăm sóc mẹ Hứa Ngụy Châu, bà bình phục rất tốt, sắp tới có thể xuất viện, bà rất hài lòng Ngô Hiểu Như, một mực dẫn cô theo.

"Hiện tại kiểu cô nương này không nhiều lắm, người ta dáng dấp lại xinh đẹp, con đừng bỏ qua lại hối hận!"

"Con biết rồi." Hứa Ngụy Châu bất đắc dĩ nhìn mẹ của mình.

[Edit/Hoàn][Du Châu] Trầm ÝWhere stories live. Discover now