Phiên ngoại

422 28 12
                                    

1.

Bên nhau một năm, Hoàng Cảnh Du vì Hứa Ngụy Châu nên không đi theo quân đội phân phó, chính vì muốn ở bên cậu, Hứa Ngụy Châu cảm thấy hắn chính là đồ ngốc, bát sắt tốt như vậy lại không muốn, chỉ vì muốn mỗi ngày ở bên cậu mà lại bắt đầu đi học tài chính, vì tương lai tiếp quản công ty.

Ngốc không chịu được, trước đó cho rằng Hoàng Cảnh Du là người không dễ chọc, hung hăng không chịu được, tính nết cũng xấu, nhưng từ khi bên nhau, Hoàng Cảnh Du tựa như biến thành người khác.

Nhưng cậu vẫn rất lo được lo mất.

Ngày đó Hoàng Cảnh Du theo cha tham dự tiệc hội, thời điểm trở về ngửi thấy cổ áo hắn có mùi nước hoa của nữ nhân.

Một chút tiểu tâm tư kia của cậu Hoàng Cảnh Du có thể nhìn không ra, nhưng bình dấm chua giữ không được liền tràn ra.

"Ăn dấm?"

"Nói nhảm."

"Người ta không cẩn thận ngã xuống trên người anh."

Hứa Ngụy Châu chuyển hướng một bên khác, không nói lời nào.

Thật sự là đồ ngốc, rõ ràng như vậy còn nhìn không ra.

Không cẩn thận như vậy, một lần ngã liền ngã xuống người anh.

Nói không chừng ngày nào đó bị người khác ăn xong lau sạch còn không biết!

Biệt khuất.

"Châu Châu."

Hoàng Cảnh Du mỗi lần dùng loại thanh âm này nũng nịu với cậu, nội tâm Hứa Ngụy Châu liền mềm nhũn rối tinh rối mù.

Nhưng mà lần này không được, cậu muốn Hoàng Cảnh Du hiểu ra, không thể lại bị người khác chiếm tiện nghi như vậy.

"Người khác muốn té ngã anh sẽ không tránh a, nện vào anh thì làm sao bây giờ, vẫn là anh cố ý để người ta thuận thế đổ vào người a?

Hứa Ngụy Châu liếc hắn một cái, hừ một tiếng.

Ai biết Hoàng Cảnh Du đột nhiên đứng lên, đột nhiên bổ nhào vào ngực Hứa Ngụy Châu.

"Chính là như vậy."

Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu, chớp mắt, Hứa Ngụy Châu rốt cục nới lỏng miệng.

"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!"

Hoàng Cảnh Du ôm cậu trên giường lăn lộn, có đôi khi nghĩ thầm Hoàng Cảnh Du trước kia thật sự tồn tại sao?

Làm sao sau khi ở bên cậu liền trở nên ngốc như vậy a.

2.

Cùng đi dạo siêu thị, Hoàng Cảnh Du đẩy xe hàng, Hứa Ngụy Châu nghịch ngợm lẻn vào khoảng trống giữa Hoàng Cảnh Du và xe đẩy.

"Em giúp anh đẩy."

Hứa Ngụy Châu cứ như vậy tựa lưng vào người Hoàng Cảnh Du, cũng không quan tâm ánh mắt người ngoài.

Hứa Ngụy Châu thấy đồ ăn vặt mình muốn, một mực muốn chui khỏi ngực Hoàng Cảnh Du đi lấy, kết quả vừa rời đi một hồi liền bị lôi trở lại trong ngực hắn, một cánh tay Hoàng Cảnh Du cầm đồ vật từ trên giá xuống.

[Edit/Hoàn][Du Châu] Trầm ÝWhere stories live. Discover now