Chương 10 - H nhẹ

410 20 15
                                    

Trên mặt Hứa Ngụy Châu sưng rất lợi hại, nhưng Hoàng Cảnh Du càng nhìn càng thích, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu.

"Anh không đi."

Hứa Ngụy Châu cảm giác được Hoàng Cảnh Du khô nóng, có chút ngượng ngùng quay đầu, đầu lưỡi Hoàng Cảnh Du lướt qua cổ cậu, Hứa Ngụy Châu bị ngứa, rụt chân lại, tiếp đó Hoàng Cảnh Du cũng xoay người lên, tỉ mỉ hôn cậu, trong đầu Hứa Ngụy Châu chỉ nghĩ đến một từ 'tỉ mỉ' này, bởi vì nét mặt Hoàng Cảnh Du bây giờ thật sự rất chân thành, rất động tình, cậu dường như có thể cảm nhận được cường độ Hoàng Cảnh Du hôn trên người mình, giống như thời gian dừng lại.

Cậu đếm thử, đều là hôn hai giây, sau đó lại chuyển qua chỗ khác.

Chỗ bị đau trên mặt cậu Hoàng Cảnh Du hôn rất nhẹ, những nơi không bị thương lại hôn rất thô trọng, cảm thụ được hô hấp của Hoàng Cảnh Du phun trên mặt mình, có chút ngứa, ôm trọn tâm Hứa Ngụy Châu.

Thẳng đến khi cảm giác cỗ nhiệt khí kia rời khỏi người, Hứa Ngụy Châu mở to hai mắt vừa rồi có chút nheo lại, khó hiểu nhìn Hoàng Cảnh Du.

"Em nói, chúng ta là quan hệ như thế nào?"

Hoàng Cảnh Du ngồi dậy, nhìn cậu.

Hứa Ngụy Châu hiểu ra, Hoàng Cảnh Du muốn cậu thừa nhận quan hệ của bọn họ.

Cậu không muốn nói, muốn để Hoàng Cảnh Du nói.

Hứa Ngụy Châu làm bộ như nghe không hiểu, câu qua cổ Hoàng Cảnh Du, lại dán lên môi của hắn, bàn tay trượt vào trong y phục, xoa nắn thân thể của hắn.

Cậu không tin Hoàng Cảnh Du còn có thể đẩy cậu ra, nhưng một lát sau, Hoàng Cảnh Du đem tay cậu lấy ra.

"Anh không ân ái với người khác ngoại trừ bạn trai."

"Ai muốn cùng anh làm!"

Hứa Ngụy Châu bị hắn nói đỏ bừng cả mặt, Hoàng Cảnh Du quay người như muốn đi, "Anh đi đây, anh đi tìm người khác."

"Anh tìm ai?"

Hứa Ngụy Châu biết Hoàng Cảnh Du nhất định đang lừa gạt cậu, bằng không hắn còn có thể tìm ai?

"Đi tìm một người bạn trai."

Hứa Ngụy Châu gấp gáp, giữ chặt hắn, hai người cùng đổ xuống ghế salon.

"Làm gì? Không phải không làm với anh sao?"

"Anh đã có bạn trai còn đi tìm cái gì?" Hứa Ngụy Châu cắn răng nói.

"Anh có lúc nào?"

Hoàng Cảnh Du cười nhìn rất đẹp, Hứa Ngụy Châu dùng tay che miệng của hắn.

"Không cho cười!"

Hoàng Cảnh Du an tĩnh lại, Hứa Ngụy Châu buông tay ra, Hoàng Cảnh Du ôm cậu, "Anh cả đời này, chỉ có một người bạn trai."

Hứa Ngụy Châu bị Hoàng Cảnh Du đột nhiên bày tỏ làm sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, "Em cũng vậy."

Hoàng Cảnh Du nhẹ nhàng phất qua tóc mái ngang trán của Hứa Ngụy Châu, "Lần đó của chúng ta, là anh ép buộc em nên không tính, lần này, là lần đầu tiên của chúng ta."

Hứa Ngụy Châu nhẹ gật đầu, cậu cảm nhận được, bộ dáng Hoàng Cảnh Du ôn nhu đến cực hạn.

"Thế nhưng, em bây giờ rất xấu..."

Hứa Ngụy Châu cảm nhận được mặt mình sưng thành hình dáng thế nào, thấy khuôn mặt dễ nhìn của Hoàng Cảnh Du, lập tức có chút mặc cảm, cảm thấy để Hoàng Cảnh Du làm với cậu trong bộ dáng này chính là đang ủy khuất hắn.

"Đồ ngốc."

Hoàng Cảnh Du không ngừng xoa tóc cậu, tóc Hứa Ngụy Châu rất mềm, trơn mượt trên đầu ngón tay Hoàng Cảnh Du, hắn hôn tóc cậu một cái, nhìn bộ dáng Hứa Ngụy Châu lúc này cảm thấy vô cùng khả ái.

"Dù xấu thì cũng là của anh."

Hứa Ngụy Châu nghe thấy thanh âm cởi bỏ quần áo, lại xem xem quần áo Hoàng Cảnh Du đã cởi ra, chỉ còn lại thân thể cường tráng, gợi cảm không chịu được, nhưng cậu nhìn thấy một ít vết sẹo nhỏ phía trên, lại nhìn vết sẹo trên xương gò má, hỏi hắn, "Những vết sẹo này của anh là xảy ra chuyện gì?"

"Lúc huấn luyện không cẩn thận bị thương." Hoàng Cảnh Du không để ý nói.

"Anh không thể cẩn thận một chút sao."

Đau lòng trong giọng nói không che giấu được, trong lòng Hoàng Cảnh Du rất cảm động, nắm lấy tay Hứa Ngụy Châu đặt lên vị trí trái tim mình.

"Làm gì?"

"Về sau em giúp anh nhìn một chút a."

Hứa Ngụy Châu tinh tế vuốt ve những vết sẹo kia, trong lòng cảm giác rất khó chịu.

Hoàng Cảnh Du biết tâm cậu đau, cầm tay Hứa Ngụy Châu.

"Chuyên tâm một chút."

Hoàng Cảnh Du kéo thắt lưng cậu, Hứa Ngụy Châu còn chưa lấy lại tinh thần, trên người đã không mảnh vải che thân.

Cậu điên cuồng hít vào hương vị trên cần cổ Hoàng Cảnh Du, ôm hắn thật chặt, Hoàng Cảnh Du ôm mặt cậu, tinh mịn hôn dần xuống, Hứa Ngụy Châu cảm thụ da thịt trên thân hai người dính vào nhau, nhiệt độ của anh truyền cho cậu, nhưng đầu óc cậu có chút trống rỗng, bất quá trong lòng không hề như vậy, thoả mãn sắp tràn ra.

Hoàng Cảnh Du biết Hứa Ngụy Châu rất sợ hãi, bởi vì một lần trước đó, hắn không ngừng xoa nắn thân thể Hứa Ngụy Châu, để cậu buông lỏng.

Bởi vì Hứa Ngụy Châu quá khẩn trương, Hoàng Cảnh Du đưa một ngón tay vào đều rất khó khăn, hắn cảm thụ được Hứa Ngụy Châu toàn thân run rẩy.

"Đừng sợ, lần này anh sẽ hảo hảo yêu em."

Hứa Ngụy Châu nghe hắn nói câu này, hết thảy lo lắng tựa hồ cũng buông xuống, trước mắt thật sự rõ ràng chỉ có anh.

Bốn năm,

Rốt cục a.

Lần này là lần Hoàng Cảnh Du ôn nhu nhất cậu từng gặp, cậu cảm giác được Hoàng Cảnh Du rõ ràng đang khắc chế chính mình, mặc dù có chút đau, nhưng cậu vẫn thích, loại cảm giác này, hoàn toàn từ trong ra ngoài đều là của đối phương, nhìn bộ dáng ngủ say của Hoàng Cảnh Du, chuẩn xác hôn lên vết sẹo trên xương gò má của hắn.

Tất cả của anh đều là của mình.

Thật tốt a.

Cảm giác đó, xông phá mây mù, cậu rõ ràng nhìn thấy, tương lai của mình, đều có một người ở bên cạnh.

----- Hoàn chính văn -----

[Edit/Hoàn][Du Châu] Trầm ÝWhere stories live. Discover now