Hoàng Cảnh Du đi rồi, Hứa Ngụy Châu cảm giác chính mình có chút hô hấp không thông.
Ánh mắt kia, là ý tứ buông tha sao.
Hắn vừa rồi mới nói còn thích mình.
Cậu dự định rời khỏi chỗ này, chỉ là chân không bước được, đứng nguyên tại chỗ thật lâu.
Tự mình thật sự làm hỏng rồi.
Chính là mình, triệt để làm hỏng mọi chuyện.
Hoàng Cảnh Du không lập tức trở về, hắn lái xe không mục đích, hắn không nghĩ tới Hứa Ngụy Châu lại biến thành như vậy, không bằng nói, là chính mình khiến cậu biến thành như vậy.
Đứa nhỏ dễ dàng thẹn thùng bốn năm trước, bị chính hắn làm hư.
Cậu trước kia sẽ không hút thuốc, hiện tại trong thời gian ngắn liền có thể hút cả nửa điếu.
Hoàng Cảnh Du đã hoàn toàn cai thuốc.
Trường học quản rất nghiêm, hắn lại nghiện nặng, bỏ thuốc đặc biệt khó khăn.
Thời điểm thèm thuốc lá, thương nhớ đối với Hứa Ngụy Châu cũng trào lên, ăn mòn thân thể hắn.
Thật xin lỗi.
Hắn thật sự là một tên hỗn đản.
Không biết qua bao nhiêu đêm, hắn nghĩ hẳn là hai năm đi, hắn liền quên được thuốc.
Nhưng vĩnh viễn không quên được Hứa Ngụy Châu.
Có thể là thương nhớ cậu còn lớn hơn cả mùi thuốc lá dụ hoặc.
Hắn từ bỏ, thế nhưng hắn lại bị nhiễm.
Trong lòng rất nặng, hắn không biết nên làm thế nào mới có thể loại bỏ hình bóng Hứa Ngụy Châu trong lòng.
Lúc ấy, không nên đối xử với cậu như vậy, loại cảm xúc không hiểu được này giờ đây cũng sẽ không tồn tại.
Hứa Ngụy Châu nhanh chóng về đến cổng chung cư mình đang thuê, đột nhiên mười mấy người xông ra, xem ra chính là đến gây chuyện, còn đặc biệt chờ cậu về.
"Có chuyện gì sao?"
"Nếu như mày không thích Ngô Hiểu Như, liền cách xa cô ấy một chút! Đừng bắt cô ấy mỗi ngày đến chăm sóc mẹ của mày!"
Nam nhân dẫn đầu rất kích động, Hứa Ngụy Châu nghe đến Ngô Hiểu Như, người này rất thích cô, theo đuổi thật lâu, như vậy đuổi đến đây khẳng định rất bất mãn với cậu.
Nhưng bất mãn thì liền bất mãn đi, cậu bị nam nhân lớn tiếng gọi khơi dậy tức giận, trong lòng hắn khó chịu, dựa vào cái gì phát tiết trên người cậu, người hắn thích không thích hắn, dựa vào cái gì đến chỗ của cậu kêu la?
Cảm xúc nội tâm phẫn uất của cậu còn không có chỗ phát tiết, lại chịu chỉ trích vô lý, thật sự cực kỳ khôi hài.
"Nếu anh có năng lực, cũng chỉ cho cô ấy được tần này a."
Ngữ khí Hứa Ngụy Châu ngả ngớn, nam nhân trong nháy mắt nổi giận, mười mấy huynh đệ tề tụ xông lên, Hứa Ngụy Châu không do dự, lập tức dùng nắm đấm nghênh tiếp, nói thật cậu không hề lợi hại, nhưng mỗi một quyền tựa như lửa giận trong nội tâm không cách nào phát tiết của cậu, không ngừng phát tiết trên người bọn hắn.
Lúc đánh nhau, không biết đầu óc có phải hỏng không, nhưng trong đầu cậu chỉ có khuôn mặt Hoàng Cảnh Du.
Cuối cùng đánh không lại mười người, Hứa Ngụy Châu cũng mất khí lực, dần dần bò trên mặt đất, đôi mắt không có tiêu cự nhìn nam nhân vung một quyền đến, cậu tựa hồ cũng nghe được tiếng gió thổi qua lúc nắm đấm rơi xuống.
Nhưng cậu cũng nhìn thấy nam nhân đột nhiên bị người kéo lại, nắm đấm thất bại, là ai kéo cậu lên, Hứa Ngụy Châu không ngừng chớp mắt, rốt cục thấy rõ người mang sắc mặt thanh lãnh kia.
Hoàng Cảnh Du,
Là Hoàng Cảnh Du,
Là Hoàng Cảnh Du a...
Rốt cục, là Hoàng Cảnh Du a...
Hứa Ngụy Châu đột nhiên nhớ về bốn năm trước, hắn chuyên môn nhắm vào cậu, mang cậu đi họp lớp, chính cậu uống quá nhiều sau đó xung đột với một nam nhân cũng uống say khác, ngày đó Hoàng Cảnh Du bế cậu lên.
Không biết vì sao, đột nhiên rất ủy khuất, tựa như một đứa nhỏ, kìm nén ủy khuất nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hắn liền hoàn toàn sụp đổ.
Thật muốn oa một tiếng ôm hắn khóc, nhưng tư duy của cậu vẫn còn rõ ràng.
Không được, vẫn còn đang đánh nhau.
Hoàng Cảnh Du dễ dàng khiến mấy người kia ngã trên mặt đất.
Nhìn Hoàng Cảnh Du đi về phía mình, thời điểm hắn đi về phía mình vĩnh viễn là khoảnh khắc động tâm nhất.
Cậu rõ ràng cảm nhận được, cảm giác lệ nóng quanh tròng.
"Ôm em lên có được không."
Giọng mũi ủy khuất dâng lên, trên mặt lại không phải dáng vẻ xinh đẹp, mà là bị thương, còn sưng một nửa mặt.
Hoàng Cảnh Du từng chút ôm cậu vào ngực, Hứa Ngụy Châu tự nhiên ôm lấy cổ hắn.
"Làm sao anh biết nhà em ở đây."
"Em không có vị hôn thê."
Đây là chất giọng khẳng định, Hứa Ngụy Châu không cách nào phản bác, tự nhiên muốn biệt khuất cười một chút, nhưng trên mặt lại quá đau.
"Em không muốn cùng một chỗ với anh như vậy sao? Dùng vị hôn thê lừa gạt anh?"
Hoàng Cảnh Du trước đó nghe cha nói Hứa Ngụy Châu bây giờ thuê phòng ở bên ngoài, địa chỉ chỗ đó liền khắc sâu trong đầu hắn.
Hắn lái xe, lúc ngừng lại phát hiện đã đến nơi đó.
Hắn không biết nên làm gì, chỉ ở chỗ này nhìn xem, không biết khi nào thì đi, liền như thế phát ngốc, thẳng đến khi nghe thấy âm thanh xô xát hắn mới thức tỉnh.
Hứa Ngụy Châu không nói lời nào, ôm sát cổ hắn.
Hoàng Cảnh Du ôm cậu tiến vào thang máy, ấn số tầng nhà cậu, Hứa Ngụy Châu kinh ngạc, Hoàng Cảnh Du thế mà lại biết số tầng nhà cậu.
Thang máy ngừng một chút, một nữ sinh bước vào, nhìn Hoàng Cảnh Du ôm công chúa Hứa Ngụy Châu, tâm tình có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt người sống chớ đến gần của Hoàng Cảnh Du, không tự chủ cách xa một chút.
Sau khi Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu rời đi, nữ sinh mới thở phào nhẹ nhõm, nội tâm có chút gợn sóng.
Hoàng Cảnh Du đặt Hứa Ngụy Châu trên ghế salon, vừa mới chuẩn bị đi lấy chút thuốc cho cậu, đột nhiên bị Hứa Ngụy Châu giữ chặt cổ áo dán sát môi vào.
Cảm giác dường như thật lâu, thời điểm tách ra, trong mắt hai người tràn đầy tình dục.
"Tới nhà em, cũng đừng nghĩ sẽ đi."
Tay Hứa Ngụy Châu nới lỏng cổ áo Hoàng Cảnh Du, không phát hiện hô hấp của Hoàng Cảnh Du đã mười phần gấp rút.
YOU ARE READING
[Edit/Hoàn][Du Châu] Trầm Ý
Fanfic• Tác giả: Bulannur • Editor: Tiểu Bummie • Thể loại: Hoàng Cảnh Du x Hứa Ngụy Châu, 1x1, anh kế x em kế, có H • Độ dài: 10 chương + 1 phiên ngoại ĐÃ ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP CHUYỂN NGỮ. VUI LÒNG KHÔNG MANG RA NGOÀI, KHÔNG CHUYỂN VER TRÁI PHÉP