>>>>>
Minhyung theo địa chỉ mà bạn cùng bàn gửi bắt taxi tới chỗ hẹn. Ban đầu anh còn tưởng nơi mà anh sắp đến phải là một chỗ thật hoành tráng và trang trọng thì mới có thể sánh được với cái danh thần đồng âm nhạc kia chứ, ai ngờ lại chỉ là một quán cà phê bình thường.
"Lemon?" Minhyung lẩm bẩm đọc tên quán, bất giác đầu lưỡi co thắt lại, như thể bản thân thật sự đang cắn một quả chanh.
"Minhyung, bên này!" Xiaojun ngồi ở một góc quán vẫy vẫy tay gọi anh. Minhyung mỉm cười rồi đi tới chỗ bạn mình. "Tưởng cậu đi lạc chứ?"
"Không, tớ nói địa chỉ cho tài xế taxi và chú ấy chở tới tận chỗ mà."
"Vậy à? Thông minh đấy nhỉ." Xiaojun khen ngợi, cứ như thể việc bạn mình ngay lần đầu đã tìm được nơi cần đến là điều đáng ngưỡng mộ lắm vậy. "Mà cậu muốn uống gì? Lựa trong Menu đi, có nhiều món ngon lắm á."
Xiaojun vừa nói vừa đẩy Menu qua cho anh. Minhyung cầm cuốn tập ấy lên, bìa ở bên ngoài là hình một chiếc bánh màu vàng tươi rói và bàn tay thon dài xinh đẹp của ai đó đang dùng dao cắt bánh. Bàn tay này... Đẹp quá! Cứ như thể được nghệ nhân nào đó gọt đẽo nên vậy...
"Sao thế? Có phải là bị bàn tay đó mê hoặc rồi không?" Xiaojun đột nhiên hỏi, trên môi hiện lên ý cười đầy thấu hiểu. "Không phải chỉ mình cậu đâu. Ở đây ai cũng bị bàn tay trong tấm ảnh đó mê hoặc hết đó. Mà nói cho cậu biết, đó là tay của con trai ông chủ quán á."
"Vậy à." Minhyung mỉm cười, bắt đầu lật từng trang ra xem. Đúng như Xiaojun giới thiệu, quán này bán rất nhiều loại bánh nổi tiếng. "Họ có nước ép dưa hấu không nhỉ?"
Anh đột ngột hỏi, tự nhiên lại thèm vậy thôi chứ cũng chẳng vì lý do gì đặc biệt cả.
"Hả? Nước ép dưa hấu á? Sao tự nhiên lại..."
"Có đấy ạ."
Đồng loạt với giọng nói của Xiaojun, một giọng ngọt ngào khác vang lên. Minhyung theo phản xạ tự nhiên quay đầu lại.
"Anh còn muốn gọi thêm gì nữa không ạ?"
Người đứng trước mặt trông khác quá... Không phải, vẫn là một người, nhưng chỉ là thay đổi cách ăn mặc nên mới thấy khác như vậy. Hơn nữa... Hình như cậu ấy còn trang điểm?
Không hề lố lăng chút nào, ngược lại còn rất hút mắt. Đây là lần đầu Minhyung bị một người thu hút như vậy. Dáng vẻ của cậu, càng nhìn càng say mê. Lee Donghyuck này, quả thật là rất thú vị.
"Anh đừng nhìn em chằm chằm như vậy nữa, mau gọi món đi ạ." Giọng nói ngày một tiến lại gần, đến lúc hơi thở ấm nóng của cậu phả lên vành tai anh Minhyung mới sực tỉnh. Anh lúng túng nhìn vào cằn cổ mềm mại và thơm mùi nước hoa dịu nhẹ của cậu, cảm giác như chẳng có thức ăn nào trên đời này sánh được nếu như anh cắn một ngụm vào nơi ấy...
"Minhyung?" Bàn tay của Xiaojun đập lên vai anh. "Cậu sao thế?"
"Không, không sao." Minhyung mỉm cười trả lời. Anh quay sang nhìn thì thấy Donghyuck vẫn đang đứng đợi mình gọi món. Thế nên anh đọc đại một cái tên trong Menu. "Carac."