Nhà Donghyuck ở cuối con hẻm, phía sau nhà là bức tường cao hơn ba mét ngăn cách với một con sông lớn chảy ngang thành phố. Phòng Donghyuck ở trên lầu và đủ cao để có thể từ ban công nhìn xuống toàn bộ khung cảnh phía bên kia dòng sông.
Đó là khu của bọn nhà giàu và Donghyuck khao khát chết đi được để được đến đó.
Có hai lý do mà những người phía bên này con sông không thể đi qua phía bên kia con sông.
Một, vì họ nghèo.
Hai, vì họ quá nghèo.
Vâng, cái nghèo đói và khổ cực khiến con người ta không còn thời gian đâu mà mơ ước. Ngày đi làm hơn 18 tiếng khi về nhà chỉ mong được ngã lưng một chút thôi cũng đã quá thoả mãn với họ rồi.
Donghyuck năm nay vừa tròn mười bảy, và nó đang học năm cuối tại một trường cấp ba công lập. Nhà nước sẽ giảm một nửa học phí cho con cái những gia đình có hoàn cảnh khó khăn và Donghyuck cũng thuộc dạng vậy. Tất nhiên bạn phải hiểu, nghèo khó trong nghèo khó nghĩa là nghèo khó ra sao. Donghyuck thậm chí còn không thể mua nổi một đôi giày mới vì tiền làm thêm của cậu đều phải đưa cho ba mẹ giúp trang trải cuộc sống.
Và Donghyuck có một ước mơ. Đưa cả nhà thoát khỏi cảnh nghèo nàn này càng nhanh càng tốt. Vì ba cậu giờ đã quá tuổi để lao động rồi...
Cạch...
Lại là tiếng viên đá đó rơi trên sàn nhà tạo nên thanh âm thật...
"Mẹ kiếp!" Donghyuck kêu lên sau đó nhanh chóng chạy ra ban công, cậu nhặt viên đá giống như phỉ thúy ấy lên rồi siết chặt nó trong tay. "Fuck You!"
Cậu hét lên thật to cho đám người ở trên phà. Và đồng thời không quên sử dụng cả ngón giữa của mình.
Mái tóc màu hạt dẻ mượt mà tung bay khi có cơn gió từ bên kia sông thổi tới.
Tên con trai với vẻ ngoài bảnh bao cùng quần áo vừa nhìn đã biết không phải dạng vừa đó vẫn đưa mắt dõi theo cậu. Hắn chẳng biết bị cái mẹ gì nữa, cứ mỗi lần lên phà đi ngang đây đều dùng những viên đá quý (chẳng biết giả hay thật) ném lên ban công nhà cậu.
Nếu mà ở một tình huống khác chắc Donghyuck đã huýt sáo rồi vỗ tay tán dương cho khả năng siêu phàm của hắn khi có thể ở khoảng cách xa như vậy mà ném đến tận nhà cậu. Nhưng vì lý do là tên đó từng ném mạnh tới mức làm vỡ cả kính cửa sổ phòng Donghyuck nên cậu mới không thể nào vui vẻ nổi với trò đùa đó.
Sau khi chửi xong, Donghyuck hậm hực quay đầu trở về phòng. Đóng mạnh cửa lại tới mức mấy chậu lan treo trên dàn cũng suýt nữa rơi mất. Cậu đi tới bàn học của mình kéo học tủ ra rồi ném viên đá ấy vào. Bên trong những viên phỉ thúy màu xanh đang phát sáng lấp lánh đã muốn tràn ra cả bên ngoài. Nghĩa là việc này đã lập đi lập lại rất nhiều lần.
Đúng vậy.
Là từ mùa hè năm ngoái. Vào một buổi chiều khi Donghyuck ra ban công hóng gió và vô tình nhìn thấy chiếc phà ấy đi ngang - thành phố khi ấy cũng vừa khởi động dự án đi phà trên sông để giảm bớt tình trạng ùn tắt vào giờ cao điểm ở phía bên kia thành phố ấy - và cậu đã lần đầu tiên, trông thấy cái tên kỳ quái đó.