237. Phiên ngoại Thương Lục (3)

2.4K 130 1
                                    

Edit: Assy
=============

Chiếc xe điện màu vàng cũ chầm chậm chạy theo đường ray, xuyên qua mấy làn đường hẹp lại bò lên sườn núi nhỏ chênh vênh.

Bánh xe cọ xát với đường ray tạo nên âm thanh ken két, cảm nhận được thân xe chấn động, thậm chí Triệu Ngu còn hoài nghi chiếc xe điện cũ kỹ này liệu có thể bãi công ngay tại chỗ hay không.

Cô ở Đông Hải cũng từng ngồi xe điện, nhưng đó là loại hiện đại, chạy tốc độ cao,thiết bị đều mới tinh, mà xe điện ở Lisbon khắp nơi đều lộ ra một hơi thở thời đại xưa cũ.

Đương nhiên, nếu xe điện không phải chen chúc như vậy, người trên xe cũng không cần đề phòng kẻ cắp, thì không khí lãng mạn hẳn sẽ càng đậm đà hơn.

Cua một đường, thân xe hơi xóc nảy, Triệu Ngu không khống chế được mà nghiêng sang bên cạnh, một bàn tay to kịp thời đỡ eo cô, kéo cô lại.

Ngã vào vòng tay rắn chắc của Thương Lục, cô ngẩng đầu cười cười với anh: “Không sao, em nắm chắc rồi.”

Thật ra lúc hai người lên xe thì có chỗ ngồi, sau đó càng ngày càng nhiều du khách lớn tuổi đi lên, bọn họ liền nhường chỗ, chọn một chỗ có tầm nhìn tốt để đứng.

Một tay Thương Lục giữ chắc tay vịn, một tay ôm cô gắt gao, hỏi: “Đói bụng chưa? Có muốn trước khi xuống xe ăn chút gì không, hay là đi dạo một vòng đã?”

“Em không đói, anh thì sao?”

“Anh cũng không đói, vậy tiếp tục đi dạo đi.”

Xe điện dừng lại ở trạm, nhìn kiến trúc bên ngoài, Triệu Ngu nói: “Là Vương cung thánh đường Basílica da Estrela.”

Cô chưa từng tới Lisbon, nhưng lúc trước Tiểu Cẩn đã làm một bản tóm tắt chi tiết tỉ mỉ, mấy thứ kia đã khắc sâu trong đầu cô, những điểm du lịch chủ yếu cô đều biết.

Thương Lục cũng chưa bao giờ đặt chân tới Bồ Đào Nha, cho nên dọc đường đều nghiêm túc nghe cô giới thiệu cho anh, nhưng lần này nói xong tên thánh đường cô lại không tiếp tục: “Cụ thể em không rõ ràng lắm, nơi này em quên tra.”

Thương Lục nói: “Là nữ hoàng Bồ Đào Nha Maria I sau khi sinh con trai đầu hạ lệnh tu sửa, bên trong có rất nhiều tượng và tranh vẽ, nghe nói cảnh đêm không tồi, buổi tối chúng ta có thể tới xem.”

Triệu Ngu nhìn anh cười: “Quả nhiên đọc rất nhiều nha.”

“Nếu muốn cùng em tới, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ.”

Triệu Ngu biết, anh còn cố ý học tiếng Bồ Đào Nha, chỗ này coi như không cần tiếng Anh, anh cũng có thể giao lưu với dân bản xứ mấy câu đơn giản hàng ngày.

Nhất thời tinh nghịch nổi lên, cô nhướng mày nhìn anh: “Nói một câu tiếng Bồ Đào Nha nghe chút chơi.”

Xe điện chuyển động, cô vì quán tính lại ngã vào ngực anh, anh vẫn ôm eo cô, cúi đầu nhẹ giọng bên tai cô nói một câu ngắn.

Triệu Ngu không hiểu tiếng Bồ Đào Nha, nhưng một câu này cô lại nghe hiểu, dù sao trong ngôn ngữ toàn thế giới câu này lưu truyền phổ biến nhất.

[Hoàn] TRỞ VỀ - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【NP-H】Quyển 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ