Chu Chính Đình ngồi ở trong xex bị tốc độ chạy kinh người làm choáng váng đầu óc, anh căng thẳng đến ứa ra mồ hôi lạnh. Người bên cạnh uống rượu say lái xe không có nửa phần lý trí, anh không ngừng lớn tiếng gọi cậu giảm tốc độ xe, gọi đến khản cả giọng nhưng Thái Từ Khôn vẫn điên cuồng đạp chân ga, thậm chí điểm đến cũng không có.
Anh nhìn tiếng gào thét của xe cộ ở xung quanh, nghe thấy tiếng còi của một chiếc xe tải suýt chút nữa mất tay lái, đôi mắt nhắm mở vô số lần. Bất kể là thị giác hay giác quan đều làm anh khủng hoảng đến nghẹt thở, anh cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra từ cổ họng đến nơi rồi, đau đớn co rút, não bắt đầu sản sinh ra ảo giác, giống hệt với vụ tai nạn xe của ba năm trước, cả cơ thể bị chèn ép đau đớn quằn quại, xung quanh hỗn loạn, máu lênh láng đầy đất. Tiếng phanh gấp lại vang lên một lần nữa đánh đổ toàn bộ lý trí của cùng của Chu Chính Đình, anh hoàn toàn sụp đổ, đau đớn gào khóc.
"Thái Từ Khôn cậu mau dừng xe lại! Cầu xin cậu đấy! Dừng lại đi! Cầu xin cậu!"
Trong nháy mắt, Thái Từ Khôn bị tiếng khóc nức nở khản đặc kia kéo về thực tại, vội vàng đạp chân phanh giảm tốc độ. Xe đang chạy trên đường cao tốc dừng lại đột ngột tạo ra tiếng rít vô cùng chói tai, may là hai người đã ra khỏi đoạn đường đông đúc, phía sau không có xe theo sát, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Thái Từ Khôn cực kỳ bối rối, cậu nghe thấy gì? Khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh trước mắt khi chầm chậm nghiêng đầu sang làm trái tim cậu lập tức run lên từng đợt.
Chu Chính Đình giấu khuôn mặt nhỏ trong lòng bàn tay, xe vừa dừng lại anh đã cuộn thân mình thành một cục, đôi vai gầy rung lên từng nhịp, toàn thân đều run rẩy không khống chế được, có mù cũng nhìn thấy sự đau khổ của anh. Phải có bao nhiêu tuyệt vọng mới có thể trở nên yếu đuối như vậy?
Thái Từ Khôn vừa hối hận vừa đau lòng, lại luống cuống không biết phải làm gì, cậu muốn đưa tay ra ôm Chu Chính Đình một cái, nhưng bây giờ chạm vào anh cậu cũng không có dũng khí.
"Chính Chính..."
"Chính Chính, xin lỗi...xin lỗi..."
Cậu tiến đến bên cạnh anh, khẽ nắm một góc áo sơ mi của anh, cẩn thận thăm dò.
Chu Chính Đình vẫn chôn mặt trong lòng bàn tay, tiếng khóc cũng dần dần yếu đi nhưng vẫn không ngừng nghẹn ngào
"Chính Chính, em sai rồi Chính Chính...Anh ngẩng đầu lên cho em nhìn một chút có được không? Xin anh đấy, để em nhìn một chút thôi."
Lần này Thái Từ Khôn là người nức nở, cậu thực sự sợ, cậu biết mình bị ghen tuông làm mụ mị đầu óc, cậu thực sự không muốn tổn hại đến anh, cậu thực sự không muốn như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] [Khôn Đình]] CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI ĐƯỢC KHÔNG?
Fanfiction"Có không giữ, mất đừng tìm."