Phạm Thừa Thừa ra sức khuấy cốc cà phê trước mặt, nhìn người đối diện uống lấy uống để cốc sinh tố sữa dâu ngọt đến phát ngán, lại còn không ngừng nhai miếng bánh gatô, bỗng dưng cảm thấy buốt răng.
"Em nói này, sao anh thích ăn những thứ đồ ngọt này quá vậy hả."
Chu Chính Đình liếm đi miếng kem màu hồng phấn trên khóe miệng, cho hết dư vị thòm thèm mới lắc lắc đầu nói:
"Anh cũng không biết, chắc là do kiếp trước không được ăn."
Nói xong lại cười cười thâm ý.
Phạm Thừa Thừa không có hứng chơi đùa, bĩu môi ghét bỏ:
"Dẹp đi, kiếp trước chắc chắn em là một thiên thần sau đó bị bẻ gãy cánh, cho nên kiếp này mới biết mấy trò ngu ngốc của anh."
"Phạm Thừa Thừa em gọi đòn đúng không?"
Vừa nghĩ đến việc mấy ngày này mình phải chịu sự bạo lực của Chu Chính Đình, Phạm Thừa Thừa lập tức lựa chọn ngậm miệng, cũng chuyển đề tài ngay lập tức.
"Hôm qua anh và Thái Từ Khôn nói chuyện xong rồi?"
"Nói chuyện gì?"
Chu Chính Đình đưa một miếng bánh ngọt vào trong miệng, xem ra rất giống như không biết gì.
Phạm Thừa Thừa lườm anh một cái, cầm chiếc thìa nhỏ trong cốc cà phê của mình gõ gõ vào đĩa bánh trắng sứ của Chu Chính Đình, "coong coong" hai tiếng lanh lảnh, làm Chu Chính Đình cực kỳ bất mãn, cầm đĩa bánh kéo gần về phía mình.
"Anh nói gì đấy? Không phải anh đang trốn cậu ta sao? Nếu không là ai hành hạ em đến mất ngủ? Bao giờ anh mới ra khỏi nhà em hả?"
Phạm Thừa Thừa thật sự là muốn điên rồi, bắt đầu từ tháng trước, Chu Chính Đình ngoài về Thái gia ngủ một giấc, còn lại đều là cắm rễ ở nhà cậu, Phạm Thừa Thừa cùng ăn cùng chơi cùng nói chuyện, chỉ thiếu mỗi ngủ cùng. Mấy ngày đầu tiên còn tạm ổn, cảm thấy sau khi kẻ ngu si này nghĩ thông suốt thì sẽ về nhà thôi, nhưng sau một thời gian, Phạm Thừa Thừa xác định Chu Chính Đình chính là muốn đánh một trận lâu dài.
"Anh cũng đâu có ở không, em cũng không nhìn lại xem đống lộn xộn trong nhà là ai giúp em dọn dẹp? Em ở một mình, anh ở lại cho vui chứ sao, gần đây vũ đoàn không có việc gì cả, anh thực sự không có nơi nào để đi~"
Nói những chữ cuối còn có chút làm nũng, Chu Chính Đình biết để đối mặt với đứa em trai này, chịu thua là phương pháp tốt nhất.
Quả nhiên, chỉ một giây thôi Phạm Thừa Thừa đã bị đánh gục, múc một miếng bánh ngọt thật lớn của Chu Chính Đình cho vào miệng coi như để hả giận.
"Vậy anh chuyển tới ở hẳn đi, không muốn thì đừng ở Thái gia nữa."
"Tạm thời không được, anh không muốn gia gia phát hiện ra sự bất thường, nếu bây giờ anh mà chuyển ra ngoài thì không tìm được lý do thích hợp."
Phạm Thừa Thừa không hiểu, không phải là không muốn bị ép duyên hay sao, không thích cứ nói rõ ràng chẳng phải là xong việc à?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] [Khôn Đình]] CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI ĐƯỢC KHÔNG?
Fanfiction"Có không giữ, mất đừng tìm."