Khi Chu Chính Đình về đến nhà, Thái Từ Khôn đang quay lưng về phía anh thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, cậu nghe thấy tiếng anh đi vào cửa cũng chỉ quay đầu lại liếc nhìn một cái sau đó lại tiếp tục làm việc của mình, trên mặt đã không còn sự thân mật mà cậu mất công ngụy trang từ chiều đến giờ nữa rồi, cúi đầu không nói câu nào.
Đã rất lâu rồi Thái Từ Khôn không trẻ con thế này, cậu vẫn cho rằng mình có thể chịu được, không ghen tuông gì hết, ít nhất là biểu hiện trên khuôn mặt phải như vậy. Cậu muốn mình hiểu chuyện một chút, trưởng thành một chút khi đối diện với Chu Chính Đình, thế nhưng Phạm Thừa Thừa vừa đi mất, cậu liền cảm thấy những khó chịu trong lòng không kìm nén được nữa mà dâng trào cả lên.
Chu Chính Đình nhìn người yêu khó chịu vùi đầu vào rửa đống bát đĩa, như có như không liếc mình một cái, đợi nửa ngày cũng không thấy cậu lên tiếng, thở dài trong lòng, chầm chậm đi tới ôm lấy eo cậu từ đằng sau, áp mặt lên sau gáy cậu.
"Quỷ hẹp hòi tức rồi."
Người bị ôm dừng động tác đang làm lại, tay vẫn còn ngâm trong bồn rửa, nghe thấy vậy cũng không nói câu gì, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Chu Chính Đình luôn cho rằng ôm từ đằng sau là tuyệt chiêu của mình. Thái Từ Khôn rất thích anh ôm lấy mình từ đằng sau như thế này. Mỗi khi cậu dậy sớm nấu bữa sáng, khi anh chạy từ trên giường xuống nghịch ngợm trèo lên lưng cậu, cậu đều cười dịu dàng đến kỳ lạ, một bên nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay mình, một bên nghiêng người hôn anh tới tấp. Sau đó cậu ấy sẽ duy trì cái tư thế này tiếp tục công việc trong bếp, khóe miệng có thể cong lên đến khi nấu xong bữa sáng. Thế nhưng bây giờ chiêu này rõ ràng là không có tác dụng.
Chu Chính Đình bĩu môi, cảm thấy cứ thế này cũng không phải cách hay, cái gì nên giải thích thì vẫn phải giải thích. Vòng tay anh vẫn không buông khỏi eo cậu, nhẹ giọng nói:
"Anh nhận Thừa Thừa làm em trai, ba năm vừa qua anh và cậu ấy đều chăm sóc lẫn nhau, đùa nghịch quen rồi, cho nên cậu ấy có vài hành động làm em không vui, nhưng anh đảm bảo anh và cậu ấy cũng chỉ có như vậy thôi, em đừng để ý có được không?"
Người trước mặt hơi thõng xuống, nghiêng đầu bất đắc dĩ nói:
"Nhưng hôm nay rõ ràng là cậu ấy cố ý."
Âm cuối còn cố tình kéo dài mang theo mười phần oán hận.
Chu Chính Đình nghe xong vừa thấy buồn cười lại vừa thấy đáng yêu, chẳng biết hôm nay có phải Phạm Thừa Thừa cố ý hay không, nhưng phần "cố ý" bị Thái Từ Khôn nhấn mạnh là cậu đang chứng minh mình không hề vui, chỉ chờ anh đến dỗ cậu đi thôi.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] [Khôn Đình]] CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI ĐƯỢC KHÔNG?
Fanfikce"Có không giữ, mất đừng tìm."