31

593 64 2
                                    

Chu Chính Đình hoảng hốt, nhanh chóng quan sát xem cậu ấy khó chịu ở chỗ nào, nhưng Thái Từ Khôn chỉ ôm bụng, toàn thân căng thẳng, hỏi cậu cậu cũng không nói được lý do, chỉ nắm chặt lấy tay anh không chịu buông. Chu Chính Đình nâng mặt cậu lên, sắc mặt trắng bệch, môi bợt không còn màu máu, chỉ có vài phút mà đau đến sắp ngất đi rồi.

Trong tình huống này, Chu Chính Đình cần tỉnh táo lại, bấm gọi 120, sau đó bật tín hiệu khẩn cấp trên xe. Trong lúc đợi xe cứu thương đến, anh không ngừng nói chuyện với Thái Từ Khôn để cậu tỉnh táo, thế nhưng cậu ấy không đủ sức, đau đến co giật toàn thân, suýt chút nữa tự cắn lưỡi mình. Chu Chính Đình hoảng loạn, một tay giữ lấy cằm cậu, tay còn lại bắt đầu xoa xoa phần bụng dưới giúp cậu thoải mái, hy vọng rằng nó có hiệu quả.

Xe cứu thương vừa đến nơi, anh lấy điện thoại của Thái Từ Khôn gọi điện cho Trần Gia Nam, kể dăm ba câu về sự việc rồi bảo cậu ấy đến bệnh viện giúp đỡ. Trên đường đi, Chu Chính Đình cũng muốn rút tay mình ra khỏi tay Thái Từ Khôn, nhưng người kia nhất quyết có chết cũng không thả tay, không biết là một bệnh nhân mà lấy đâu ra lắm sức thế. Chu Chính Đình nhìn cậu ấy cũng đáng thương, lại chỉ biết chiều theo ý cậu thôi.

Trên đường đi, bác sĩ có hỏi đầu đuôi câu chuyện của bệnh nhân, Chu Chính Đình kể lại chính xác những gì anh còn nhớ trong hồi ức, lại cúi đầu nhìn cơn đau của Thái Từ Khôn không giảm bớt được chút nào, vô cùng sốt ruột.

"Bác sĩ, chúng ta có thể tiêm thuốc giảm đau trước không?"

"Không được, tình huống này phải mang đến bệnh viện xử lý."

Chu Chính Đình chỉ cảm thấy đầu mình ong ong lên theo tiếng cói xe cảnh sát, Thái Từ Khôn nằm trên chiếc giường cứu thương đơn sơ, vừa cứng vừa nhỏ, cậu đang vật lộn với cơn đau nên không hề để ý tới chỗ nằm khó chịu, nhưng trong lòng Chu Chính Đình chợt nổi lên chút tư vị không rõ ràng. Cơ thể đã phản ứng trước não, anh duỗi cánh tay còn lại ra đặt xuống dưới đầu Thái Từ Khôn, để cậu gối lên tay mình rồi chậm rãi di chuyển để cậu nằm vào trong cánh tay anh. Khi đảm bảo cậu đã thoải mái hơn được một chút thì mới dừng lại, anh đã giữ yên tư thế này cho đến khi xe cứu thương đỗ vào sân bệnh viện.

Bác sĩ cấp cứu của khoa nội là một người phụ nữ trung niên, họ vừa vào đến nơi liền đi theo cô ấy, bắt đầu nói qua loa vài câu. Y tá gấp rút đẩy giường cứu thương vào phòng cấp cứu, dặn Chu Chính Đình đi làm thủ tục. Chu Chính Đình vừa mới đi liền nhìn thấy Trần Gia Nam vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thở dốc vừa hỏi anh có cần giúp gì không.

"Bây giờ không cần, bác sĩ vẫn đang kiểm tra."

Chu Chính Đình và Trần Gia Nam quay lại chờ ở cửa phòng cấp cứu, sau hai mưới phút kiểm tra, bác sĩ bước ra vừa viết viết gì đó lên tấm kẹp file vừa hỏi:

[Trans] [Khôn Đình]] CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI ĐƯỢC KHÔNG?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ