Chương 8: What is Love? ( Tình yêu là gì? )

1K 93 14
                                    

Buông bỏ sao? Có thể sao?

Từ bỏ? Liệu có thể không?

Joseph nằm trên chiếc giường rộng lớn, vẫn là mái tóc bạc quen thuộc của hắn, vẫn là gương mặt tinh xảo với nhiều đường nét khiến hắn xinh đẹp hơn, nhưng dường như hắn đang rơi vào trầm tư, gã thợ săn rõ ràng có điều phiền não. Đôi mắt màu xanh kia như rơi vào một mặt hồ trong xanh không có một gợn sóng, không có cảm xúc, không có tia sáng, tất cả chỉ là sự thờ ơ. Joseph lấy mu bàn tay của mình che đi con ngươi xanh dương của bản thân.

Hắn đang thất thần, thất thần vì những lời nói mà quý cô hương sư hẹn hắn ra nói. Cuộc đối thoại của họ không dài nhưng đủ để gã thợ săn ngẫm lại mọi thứ, những điều xảy ra trong những năm tháng gần đây. Vì sao hắn cố chấp làm kẻ thứ ba? Vì sao hắn lại tình nguyện bỏ đi lòng tự trọng của mình để làm kẻ thứ ba? Vì sao hắn lại tổn thương người tẩm liệm với lí do là quý cô Vera? Hắn tự hỏi, muôn vàn câu hỏi xuất hiện nhưng rồi hắn không có câu trả lời. Hắn không có câu trả lời và cũng không muốn tìm ra nó. Hắn sợ hãi câu trả lời, sợ rằng câu trả lời đó sẽ làm hắn hối hận.

Hắn biết tình cảm của người tẩm liệm nhưng lại không từ chối nhẹ nhàng như cách hắn luôn làm với mọi người. Hắn tự hỏi làm sao lại như vậy. Vì hắn ghét cậu? Không, hắn không ghét cậu. Thật sự thì cậu có một chút gì đó khiến hắn phấn khích như bản thân mình còn trẻ.

Joseph mệt mỏi nằm trên giường, đầu óc hắn quay cuồng với những câu hỏi không có câu trả lời. Tất cả hắn làm chỉ là nằm im trên giường nhìn lên trần nhà của hắn trong sự mệt mỏi.

" Aesop Carl... Tại sao..."

...

" Trời âm u quá. "

Eli đứng ở bên cửa sổ nhìn bầu trời đầy âm u kia, những cơn gió mang theo cảm giác lạnh lẽo thổi vào căn phòng y tế của người sống sót. Ở trong căn phòng bệnh ồn ào vì sự có mặt của nhiều người, hôm nay số lượng người bị thương nhiều hơn ngày thường một chút. Và điều đó khiến Eli có chút gì đó thoải mái hơn vì Aesop sẽ không nhàm chán khi ở đây. Mới mấy ngày trước ở đây chỉ có Aesop và Victor, cả hai đều là dạng người im lặng nên trừ những lúc có anh và chị Emily thì căn phòng luôn không rơi vào trạng thái im lặng nhưng giờ có thêm cả anh chàng lính thuê, tiền đạo và cả cô gái bùa mê nữa. Bọn họ thật ồn ào nhưng ít ra thì nó khiến cho căn phòng có chút sức sống hơn.

" Nhìn như sắp mưa to ấy "

Naib nói lớn với Eli, chàng lính thuê đang ngồi yên cho cô bác sĩ khâu vết thương của mình lại. Emily lẩm bẩm một cái gì đó khi đang khâu vết thương cho lính thuê nhưng rồi cô im lặng nhăn mặt khó chịu khi nhìn xuống chân của chàng lính thuê.

" Đưa chân đây, Naib "

Naib im lặng giơ cái chân bị thương của mình lên, đặt lên đùi của cô bác sĩ. Cậu biết thừa là cái chân của mình đã bị trật khớp, cũng là vì cậu không chú ý khi đi cứu người vô tình bị gã thợ săn quật ngã, vị trí vết thương lại ở chân nhưng đồng đội có thể thoát được là ổn rồi. Một lực vô cùng nhẹ nhàng sửa lại cái chân cậu, một lực nhẹ nhàng đến nỗi Naib suýt hét lên vì đau đớn. Emily cô có thể là một bác sĩ nhân từ nhưng không đồng nghĩa là yếu đuối hay là một người nhẹ nhàng, cô bác sĩ luôn làm hết sức dù biết nó gây đau đớn cho bệnh nhân nhưng miễn là họ hồi phục nhanh nhất có thể là được. Trò chơi này không cho phép hồi phục chậm chạp, trừ những vết thương nặng như của Eli lần trước hay Aesop lần này. Naib nuôi nước bọt mà nhớ mấy lần cô gái này được ghép trận với cậu, cô đã tặng cho gã thợ săn vài ba cái ván vào đầu khi đi cứu đồng đội.

[ Identity V ] Thích, Yêu, ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ