Chương 14: Tử

923 77 27
                                    

" Ôi chúa ơi, Aesop, anh đã rất lo lắng cho em "

Nhà tiên tri lao vào phòng của người tẩm liệm ngày khi cánh cửa vừa mở, đôi tay anh run rẩy ôm lấy người tẩm liệm. Một cách sợ hãi, để tự bảo vệ bản thân mình Carl đã dùng hết sức mình để đẩy nhà tiên tri ra. Cậu sợ hãi, sợ hãi những cái động chạm quá thân mật, sợ hãi những con người, sợ hãi tất cả mọi thứ. Vốn lúc trước Aesop chỉ ghét thôi nhưng giờ từ nỗi căm ghét đó đã trở thành sự sợ hãi. Nhà tiên tri cố gắng vươn cánh tay ôm lấy người tẩm liệm như để an ủi cậu không sao cả, có anh ở đây. Người tẩm liệm ngay lập tức run rẩy che hai tai lại hết lên đầy sợ hãi, giọng của cậu hệt như một con thỏ nhỏ bị dồn vào đường cùng.

"  Tránh xa tôi ra! "

Nhà tiên tri khựng lại, anh biết Aesop sợ hãi, anh biết cậu đau đớn nhưng anh chưa từng nghĩ Aesop Carl - một người tẩm liệm ít nói và không ưa giao tiếp có thể hét lớn đến như thế. Nhưng rồi Eli chỉ nhẹ nhàng gỡ đôi tay của Aesop ra khỏi tai của cậu, anh nắm lấy đôi bàn tay run rẩy của cậu dù cậu có cố gắng vùng vẫy giật ra.

" Aesop, nghe này... "

" Không, biến đi! "

Aesop sợ hãi cố gắng đẩy Eli ra, nhưng cậu có dùng bao nhiêu sức lực thì cũng không thể vùng ra khỏi nhà tiên tri. Eli dùng sức nhưng chỉ để cố gắng để giữ Aesop lại mà không tổn thương đến cậu.

" Aesop, nghe anh nói đừng như thế nữa được không?! Anh cùng mọi người rất lo lắng cho em đấy! "

" Biến đi!!! "

" Đừng làm mọi người lo lắng nữa! Anh biết là em sợ nhưng mà em như này chỉ khiến người khác đau lòng thêm thôi! "

Aesop mở to mắt nhìn nhà tiên tri đang lớn tiếng. Cậu cắn môi và ngay sau đó hét thật lớn, có lẽ đây là lần tiên cậu lớn tiếng với một ai đó trong trang viên.

" Anh không hiểu gì hết! Anh thì làm sao hiểu được cảm giác của tôi?! Một kẻ như anh, không phải gánh chịu những tổn thương từ người mình yêu thì sao có hiểu?! Đừng có lại gần tôi, biến đi! Clark, tôi ghét anh! "

Nhìn người tẩm liệm đang điên cuồng trách móc mình, nhà tiên tri chỉ khẽ thở dài một tiếng sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, dặn dò Aesop.

" Em hãy tự bình tĩnh lại, đừng có như thế, mọi người rất lo lắng cho em đấy. Bồ công anh... "

...

" Mary, đừng có nghĩ rằng cô là quý cô mà tôi không dám đánh đấy nhé. "

Gã quý tộc người Pháp lau nhẹ khóe môi mình, gã tả khó chịu nhìn hồng phu nhân đang lau tay mình bằng khăn. Chà, gã ta đã ăn được hai cái tát từ quý cô này rồi đấy, và cho dù gã có được dạy dỗ như một quý tộc thì người này cũng đang quá đáng rồi đấy. Không được đánh một cô gái, nếu đánh nó sẽ làm mất đi phẩm chất của một quý tộc ( ông có hả Joseph? ). Nhưng mà má của hắn đau nhức do ăn phải hai cái bạt tay từ người phụ nữ này, cho dù cô ta có là một quý cô thì hắn cũng không thể chịu đựng được. Đó là lòng tự tin của gã.

" Joseph, anh nghĩ tôi sợ anh? "

Mary chỉ ưu nhã mỉm cười trước lời nói của Joseph, cô không sợ gã quý tộc người Pháp này. Chẳng phải gã đã tổn thương đứa trẻ đó hay sao? Đứa trẻ rất giống với một người quan trọng của cô, giống với đứa bé cô đã từng đánh mất đi.

[ Identity V ] Thích, Yêu, ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ