Chương 10: Âm thanh của cậu

1.1K 95 30
                                    

" Anh nói cái gì cơ, Tất An? "

Joseph khó tin vào tai mình, nụ cười của gã cứng đờ. Tạ Tất An mỉm cười một nụ cười xã giao nhưng cũng có phần khinh bỉ, giọng của gã thợ săn kia có phần nhẹ nhàng, có phần mỉa mai.

" Chà, Aesop Carl ở đất nước chúng tôi thì tên cậu ấy là Y Tác Tạp Nhĩ "

" Không thể nào... "

...

Joseph về phòng trong gương mặt suy tư. Chà, hắn không biết nên miêu tả cảm xúc lúc này của mình như thế nào đây. Hắn đã tổn thương người hắn tìm kiếm, người đem lại cho hắn rung động đầu tiên sau một quãng thời gian dài và buồn tẻ. Nhưng... Gương mặt đầy máu với đôi mắt màu xám ánh lên sự đau lòng, tuyệt vọng khi hắn lấy đi con mắt của cậu. Đôi bàn tay mảnh khảnh cố gắng kéo tay hắn ra khỏi cái cổ đang in hằn dấu vết của hắn ra. Thật sự Joseph không thể phủ nhận rằng hắn có cảm giác hưng phấn khi nhìn thấy cậu ở bên cạnh hắn, nằm dưới thân hắn hệt như một kẻ yếu đuối, cố gắng níu lấy một cái gì đó để cứu bản thân khỏi sự tuyệt vọng.

Joseph ngay từ đầu đã rõ ràng bản thân hắn sẽ không yêu thương những người không tôn trọng sự sống và cái chết, sẽ không dịu dàng với những kẻ sống sót lúc nào cũng có một gương mặt vô cảm, giả tạo. Aesop là một trong những kẻ sống sót vô cảm vô tâm nhất trang viên này, cậu ta có thể giúp đỡ đồng đội tốt nhưng cậu ta đa số dành riêng chiếc quan tài cho bản thân. Chỉ trong một số trường hợp bất đắc dĩ Aesop mới sử dụng quan tài cho đồng đội.

Joseph luôn tâm niệm rằng Aesop là một kẻ ích kỉ, vô cảm, chỉ để ý đến lợi ích của bản thân. Nhưng rồi hắn không bao giờ tự hỏi vì sao chiếc quan tài của người tẩm liệm luôn đóng vai trò giải cứu đồng đội trong những trận đấu của những thợ săn khác, chỉ duy nhất những trận đấu có hắn thì người tẩm liệm mới có những hành động ích kỉ, bỏ mặc đồng đội rồi luôn bị gã thợ săn tóm lại rồi làm những hành động khiến bản thân cậu ta đau đớn.

Joseph thầm nghĩ rằng là lần tới hắn phải hỏi rõ cậu rằng liệu người hôm đó đem lại cảm giác rung động cho hắn có phải cậu không? Hay là một sự nhầm lẫn?

...

Aesop dần dần bình phục, cổ họng của cậu đã hoàn toàn ổn nhưng mà bàn tay vẫn còn có chút khó cử động và có phần cứng nhắc hơn lúc trước. Cậu đã có thể cầm cây cọ để tẩm liệm, để trang điểm cho những con rối nhưng cậu vẫn không thể ôm con rối, khiêu vũ cùng con rối như lúc trước nữa. Mỗi lần khiêu vũ cùng con rối tay cậu lại trở lên vô lực, đôi bàn tay lại mất hết cảm giác hệt như một khúc gỗ để buông tuột những con rối. Còn con mắt của Aesop thì sao? Aesop Carl đã mất đi một con mắt và cậu dần quen với nó hơn, nó khiến cho cậu trở lên càng ngày càng nhạy cảm với mọi người, nếu như lúc trước là Aesop có thể miễn cưỡng bắt tay với một ai đó hay là mọi người như Naib và William có thể khoác vai cậu thoải mái thì giờ đây Aesop có cảm giác sợ hãi với những cái chạm của người khác. Chỉ có Eli, nhà tiên tri và Emily, cô bác sĩ của chàng viên là cậu không có sợ hãi với những cái động chạm nhưng Aesop vẫn không thích khi hai người đó chạm vào mình.

[ Identity V ] Thích, Yêu, ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ