Chương 15: Ở sau em

948 58 6
                                    

Ngồi đó một lúc, cơ thể không theo sự điều khiển của lí trí mà bất giác nhìn về phía Tiêu Chiến và Đường Thất, nhìn hai người họ vui vẻ nói chuyện đùa giỡn, Vương Nhất Bác lại nhớ lúc trước của cậu và anh trong đoàn phim A Lệnh.

Chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Vương Nhất Bác bị một nam diễn viên khác kéo ra khỏi đó, hỏi: "Này chàng trai, cậu diễn vai gì thế?"

"Tôi...Tôi à?" Vương Nhất Bác đưa ngón trỏ chỉ vào mình.

"Ừ, đúng rồi hỏi cậu đấy."

"À tôi diễn vai Hỏa Dục thần."

"Ồ, thì ra cậu là chủ nhân của tôi à." Tên diễn viên đó nhìn cậu khá ngạc nhiên (hắn tên là Đông Nam Triều 27 tuổi, thủ vai cận vệ của Nhất Bác)

"Chủ nhân? Sao anh lại gọi tôi là chủ nhân??" Vương Nhất Bác còn ngạc nhiên hơn, người mới nói chuyện với nhau lần đầu mà gọi cậu là chủ nhân, thật sự thì có chút kì lạ.

"À đừng nghĩ nhiều, ý tôi nói trong phim á, tôi thủ vai cận vệ của cậu, nên gọi là chủ nhân thì có gì lạ."Đông Nam Triều vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác cười cười giải thích.

"À cậu là..." Vương Nhất Bác ngưng một lúc, mắt nhìn vào kịch bản "A Cữu đúng không?"

"Ừm ừm , là tôi, là tôi."Anh ta nở một nụ cười rất đẹp, tuy không bằng nụ cười chói sáng như Tiêu Chiến, nhưng cũng có thể coi là vạn phần ấm áp.

Phía đầu bàn, Tiêu Chiến vẫn dán mắt về phía này, cười cười thầm nghĩ "Tốt rồi, nên như thế, Nhất Bác em phải như thế có biết không? Mọi chuyện sẽ tốt thôi, đừng sợ, anh ở đây bảo vệ em, chỉ cần em như thế thì anh cũng nhẹ lòng rồi"

Ba tháng làm việc, hầu như lúc nào Tiêu Chiến cũng thân mật với nữ chính trước mặt cậu, từ việc quay phim, ăn trưa, phỏng vấn,... Đều cố ý đến trước mặt cậu. Có lần cả đoàn ăn trưa, Tiêu Chiến cùng nữ chính chia sẻ đồ ăn cho nhau, rồi người này gắp cho người kia, người kia gắp cho người này, khiến Vương Nhất Bác không thể ở đó mà ôm hộp cơm đi đến một góc khuất khác.

Mới sáng, cả đoàn phim lên núi quay cảnh ba người xuống núi du ngoạn, Vương Nhất Bác chỉ có một cảnh dắt ngựa và cầm kiếm đi theo Tiêu Chiến là xong.
Ngồi trong lều đợi mọi người, bổng nhiên trời lại đổ mưa, nổi chớp đùng đùng, cậu ngó ngó ra ngoài rồi thôi.

Một lúc sao, Trần Bùi với một thân ướt sũng hớt ha hớt hải chạy vào, gương mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói với Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác...Nhất Bác lúc nãy...Chiến với nữ chính đùa giỡn, không may nữ chính trượt tay đẩy Tiêu Chiến ngã xuống n..." núi bây giờ chưa biết tình hình thế nào. Trần Bùi lần nữa bị cướp lời khi chưa nói xong.

"Anh Chiến ngã xuống núi???" Chưa nói hết câu Vương Nhất Bác đã vọt đi mất.

"Chiến ca..." Vương Nhất Bác chạy đến nơi có nhiều người tập chung vừa, nhìn một lúc, Vương Nhất Bác lại chạy muốn đường mòn men theo vách núi.

"Nhất Bác em đứng lại cho chị, đừng đi ở đó rất nguy hiểm, em đừng xuống đó, em có nghe chị nói không Nhất Bác, Nhất Bác nghe chị đợi một chút nữa..." Kim Sương ở đây hét đến khàn cả cổ, nếu cậu có chuyện gì thì cô phải biết làm sao? Mọi người cũng cố ngăn cản, nhưng không được, Vương Nhất Bác chỉ biết một điều là phải tìm được anh, cứ thế mà cắm đầu chạy xuống, miệng luôn hô to.

[ BJYX] ( HOÀN) Đỉnh Cao Của Em Chính Là Anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ