Sau khi nghe tin Vương Nhất Bác muốn về Hàn, Tiêu Chiến liền lái xe đến sân bay, anh biết 6 năm nay quả thật cậu rất đau khổ, anh cũng chẳng khác.Thế nên mỗi lần có ai mời tham gia chương trình hay tham gia phim gì đó mà có đối phương liền từ chối hết, một phần là vì không muốn gặp đối phương, một phần là vì Tiêu Chiến sợ gặp cậu rồi mà không khống chế được bản thân liền nói ra hết.
Nhưng anh đâu ngờ cậu biết hết tất cả, chỉ là cậu nghĩ, với tính của anh sẽ không dễ buông cậu vì lời nói của mỗi người đại diện. Chắc chắn là anh đã chán rồi.Cậu ngồi một mình ở sân bay, mặc chiếc áo thun cặp với anh, ở trước có in logo Gucci. Cậu biết quyết định rời đi là quyết định tồi tệ nhất, vì ở Hàn đối với sự phát triển hiện giờ của cậu chỉ có hại, không có lợi, chỉ có giảm, không có tăng.
Nhưng cậu cũng không thể ở lại Trung Quốc vì cái lí do đơn giản là, cứ mỗi tháng là nhận được vài chục lần mời tham gia show truyền hình có sự góp mặt của Tiêu Chiến.
Cậu biết cậu còn thương anh, nhưng tình cảm mà, theo thời gian cũng phai mờ đâu còn như lúc trước được, nếu lúc trước anh không buông tay, cậu cố gắng nếu kéo thì mối tình này còn có thể tiến triển tốt đẹp trước sự quan sát của công chúng hay không, hay là bị bôi nhọ, bị khinh thường, thẩm chí là tẩy chay thì chuyện đó cả hai không biết được.
Đêm nào không làm đến khuya thì về nhà ngủ sớm một chút, nói thì như vậy thật sự là hai con người, hai nơi ở, hai khu vực khác nhau đều bị mất đi một nữa trái tim vì đối phương, và đều suy nghĩ về hai trường hợp liên kết với nhau tạo nên câu truyện chia li đầy đau thương và đã lấy đi rất nhiều nước mắt của cả hai.
Đài truyền hình Bắc Kinh đến sân bay mất 45 phút, nhưng Tiêu Chiến không để tâm rút thời gian ngắn lại chỉ còn có 25 phút. Đây là lần đầu anh chạy nhanh như vậy.
Trước đó một tuần anh có nhận được tin cậu sẽ về Hàn, nhưng theo anh biết thì đến tháng sao mới đi, sau hôm nay lại đi sớm hơn dự định vậy, anh không biết ý nghĩ trong đầu mình có đúng hay không nhưng anh biết, cậu đã quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt.
Tiêu Chiến chưa biết chuyến bay của cậu là khi nào xuất phát, chỉ nghe nói cậu đi anh liền phóng xe bỏ mặt phóng viên ở Đài truyền hình đang chờ phỏng vấn.
Anh biết, nếu hôm nay đi đến sân bay mà cậu đã đi rồi thì thứ anh nhận lại được, là sự đau khổ, mất mát, và tuyệt vọng, nếu cậu chưa đi vậy anh muốn cậu ở lại, liệu cậu có ở không?
Hay lúc đó lại từ chối thẳng thừng vì lí do không còn tình cảm nữa và đã yêu người khác rồi, nhắc đến đây anh mới nhớ, ở phòng làm việc của Vương Nhất Bác cũng có một cô gái chạp tuổi cậu, hai người cũng khá thân đấy chứ.
Nhưng ý trí của anh lại mách bảo rằng, không được bỏ cuộc dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi đến mức không gì nhỏ hơi, cũng không thể bỏ cuộc.
Anh lao thẳng vào sân bay, viên mắt đã đỏ, sóng mũi có chút cay cay, chạy vào cửa. Ai ngờ vừa bước vào đã có fan kéo tới bao vây, anh hiện tại đang rất nóng lòng tìm cậu, nhưng nhiều người thế này, chắc đến khi tìm được cậu là cậu đã lên máy bay rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ BJYX] ( HOÀN) Đỉnh Cao Của Em Chính Là Anh
FanfictionTác giả : Jeanes Couple : Vương Nhất Bác × Tiêu Chiến Câu truyện sẽ HE nhưng chuyện sẽ có một số tình tiết khá quen thuộc, nhưng vẫn mong đừng đem ra ngoài nói bởi đây là trí tưởng tượng của tôi, mong hãy tôn trọng tôi. - Tiêu Chiến. "Cùng đi trên...