Chap 28: Mưa

873 68 9
                                    




                                                                                          MƯA

Mưa, thứ nước có thể gột rửa tất cả nỗi đau và niềm vui chỉ trong duy nhất vài giây. Ngay sau khi Chúa Tể Hắc Ám hóa tro, một cơn mưa đã ập đến trên Hogsmeade và Hogwarts, rửa sạch những vét máu nhơ bẩn và những lớp sương sớm ở đó. Mưa như một loại thuốc thần kì, nó làm con người cảm thấy sảng khoái đồng thời cảm thấy buồn bã và ốm đau, bệnh tật.

Một chàng trai đang chứng kiến tất cả trên tháp thiên văn. Ánh mắt của nó đau đớn nhình vào những hạt mưa đang tí tách rơi trên bệ cửa sổ. Tay của nó vẫn cố chấp nắm chặt lấy bàn tay đã nguội lạnh kia, nó vẫn cố gắng hôn lên trán nàng để mong nàng tỉnh lại và tiếp tục mỉm cười với nó. Nó liên tục kể nàng nghe về những câu chuyện cổ tích mà nàng kê cho cô bé Gryffindor nghe. Những câu chuyện thiếu nhi nay buồn bã hơn bao giờ hết vì cái giọng  đọc như muốn tự tử đó của nó. Vài mãu truyện nó còn trả thuộc nói gì đến bài này.

Nó đưa đôi tay thon thả, trắng trẻo lên ngang tầm mắt rồi hôn lên đó, đôi môi nó run rẩy vì sự lãnh lẽo của tay nàng. Vết thương đã ngừng rỉ máu và tim nàng cũng đã dừng đập. Tất cả mọi thứ như dừng lại trước sưu đau khổ tột cùng của nó khi chứng kiến nàng ra đi. Nó tự trách bản thân vì để nàng đỡn lấy cho mình một mạng, sự ngu dốt, tự kiêu của nó đã khiến nó khổ sở như thế này.

"Malfoy?" Ron từ cánh cửa nhìn vô tên vô hồn đang ngồi kế cửa sổ, đầu tiên cậu nhòn nó rồi vài giây sau chuyển hướng xuống mái tóc xù mà nó đang vuốt ve. Cậu chán nản khi thấy cặp đôi cứ tỏ ra thân thiết với nhau như thế cà nếu cậu có Lavender thì mấy người này không có tuổi.

"Bồ ấy đang ngủ hả?" cậu có hơi đùa giỡn tiến đến phía trước. Nhưng những bước chân chậm của cậu càng chậm hơn với ánh mắt hận thù, sát khí và buồn bã của Draco.

"Tao mong vậy" nó nói thật chậm và thật chậm khiến Ron không hiểu được hết toàn bộ câu nói đó.

"Gọi bồ ấy dậy đi, ta phải ăn mừng Harry và nhiều nhiều việc nữa!" cậu đi vào, chỉ với vài bước là đã đến chỗ của hao đứa nó. Cậu lay người Hermione thì không thấy cô dậy, nhìn Draco thì thấy nó có vẻ đau khổ lắm. Đến khi cậu nắm lấy cánh tay của cô cậu mới thấy một luồng khí lạnh toát ra khiến cậu ớn hết cả người.

"Hermione..." cậu lẩm bẩm, xoay đầu cô về phía mình thì thấy khuôn mặt trắng bệch của cô. Ron lắn đầu, sợ hãi với những giả thuyết đang liên tục hiện lên trong đầu cậu. Cậu quyết định đặt tay lên mũi cô để xem xét thì giật bắn người giật tay ra.

"Cô ấy... Cô ấy..." Ron ngồi bệch xuống đất vì chân không thể trụ vững trên sàn thêm giây nào nữa.


"TAO GIAO MÀY CÓ MỖI MỘT VIỆC và giờ..." Harry khuỵu gối xuống bên cai xác lạnh toát của của cô bạn thân, chân tay cậu bủn rủn đến nỗi không thể thưởng cho Draco một cú đấm vì sự khốn nạn của nó. Ginny cũng ở đó với cậu, việc mà cô bé làm bây giờ là nắm chặt lấy tay của cô, hi vọng hơi ấm của cô bé sẽ truyền đến trái tim của cô và khiến nó đập trở lại.

Apple and Cat|Dramione| HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ