Doyoung ghét mùa thu.
Anh ghét khi nhiệt độ không khí chỉnh về mức vừa phải, khi ánh nắng trên cao không còn gay gắt nhưng vẫn thật ấm áp, khi những cơn gió đã biết cách thổi thật dễ chịu. Doyoung chống tay nhìn nắng dịu dàng đổ xuống con đường và khẽ thở dài.
Có loài hoa trong vườn đang nở rộ, chẳng thể đợi thêm rồi cũng sẽ sớm tàn phai.
Những ngày này, đôi khi tâm trạng Doyoung không được tốt lắm. Anh ca sĩ solo Moon Taeil mới ra bài hát mới, bảo rằng tuyệt nhất là khi nghe lúc gió mùa. Doyoung bật lên nghe thử, có vài câu thôi đã nhẹ nhàng kéo lòng mình càng chùng xuống.
"Anh vẫn chưa thể nói với em, dù chỉ một lời từ biệt sau cuối..."
Doyoung chỉ nghe được nửa bài, lại vội vã tắt đi.
"Gì vậy trời, tự dưng hát cái bài chia ly vật vã rồi kêu người ta đổi gió thì nghe. Còn sợ thế gian chưa đủ chán đời hả?"
Hình như lại thêm một lý do để anh ghét mùa thu.
Dường như nhận thức được sự chán chường vô lý của Doyoung vào mỗi dịp này, bạn bè và họ hàng dường như cũng năng tới thăm anh hơn. Hôm nay, cả cậu em họ yêu quý của Doyoung đến từ thành phố khác cũng sang thăm. Mang theo ít đồ ăn mẹ làm sẵn cùng với chút kẹo ngọt, cậu em trai mắt cười Jeno đến, vừa vặn thấy ông anh họ đang nằm dài ra quầy. Một cậu trai trạc tuổi Jeno đón cậu vào bằng thứ tiếng Hàn còn hơi gượng, người khoác tạp dề, vui vẻ đi chăm sóc mấy cái cây. Hẳn đây chính là cậu bạn người Nhật ông anh Doyoung mới thuê về làm rồi. Hai mắt cười nhìn nhau, cùng tít lại chào đồng loại.
Shotaro chỉ về phía anh chủ tiệm đang nằm dài ra bàn, tai đeo tai nghe, mặt quay vào trong góc, như chẳng hề để ý đến thế giới xung quanh. Jeno lại gần, khẽ lay lay vai anh trai.
Người ngẩng lên nhìn có chút mịt mờ, nhìn rõ cậu em yêu quý ghé chơi liền vui vẻ cười.
"Ôi Jeno đấy à? Sao em lên mà không báo trước với anh?"
"Không báo trước mới thấy anh trông chán đời cỡ nào chứ."
Jeno đặt lên bàn một túi há cảo đông lạnh. Trong túi còn có một gói kẹo dẻo, cậu chìa ra nhưng Doyoung lắc đầu từ chối. Anh đẩy cốc trà gừng mật ong về phía Jeno, hỏi cậu muốn ăn bánh ngọt không nhưng cũng bị cự tuyệt.
"Dạo này chứng dị ứng của anh thế nào rồi?"
"Đỡ hơn rồi."
"Ba năm rồi còn gì, phải khá hơn chứ. Thế còn..." Jeno định hỏi nhưng lại chợt nghĩ nếu người anh này đã nghĩ thông suốt, vậy thì làm gì có chuyện còn ở lại chỗ này. Cậu khịt mũi, đánh trống lảng, tính hỏi chuyện khác thì bất chợt Doyoung đã ngẩng lên. Đôi mắt to nhìn thẳng về phía cậu, trong đó tựa như lấp lánh cả ánh nước.
"Này, chuyện em với bạn lần trước sao rồi."
"Ủa, sao tự dưng anh hỏi chuyện của em."
"Chứ anh có chuyện gì đâu mà hỏi."
Jeno mím môi nghĩ sao lại chẳng có chuyện gì, chẳng qua là chuyện của anh chẳng mấy ai dám hỏi đó thôi. Mà cũng có lẽ là không nỡ hỏi, cuối cùng cậu thở dài một cái.

BẠN ĐANG ĐỌC
Doyoung || The flower's whisper
Fiksi Penggemar𝙏𝙝𝙚 𝙛𝙡𝙤𝙬𝙚𝙧'𝙨 𝙬𝙝𝙞𝙨𝙥𝙚𝙧 Lời thì thầm của hoa #HappyDoyoungDay