Sau hơn 2 tiếng lựa quần áo, bây giờ hai tay Yujin xách hàng đống túi to túi nhỏ, chỉ có 10 cái quần của Wonyoung còn bao nhiêu toàn là của cô.
"Mua nhiều quá vậy, sao tôi mặc hết
"Thân phận cô giờ khác rồi, cô ăn mặc xấu xí sẽ làm mất mặt tôi" Wonyoung lại kéo Yujin vào shop bán trang sức
"Trời nữa hả....Chắc tui chết mất"
"Cái này là hàng mới đấy, cô đeo thử đi" nhân viên đưa cho Wonyoung đôi bông tai hình giọt nước
"Uhm" cô cầm và vén mái tóc ra sau, ngay lập tức tên nhân viên ấy dán mắt vào vùng cổ trắng ngần mềm mại của Wonyoung .
"Để tôi giúp cô nhé" tên nhân viên nhanh chân chạy đến cầm bông tai chuẩn bị chạm vào da cô thì...
"Để tôi làm được rồi" giọng nói trầm xuống vang lên từ phía sau lưng hắn, tên nhân viên e dè đưa khuyên tai sang cho Yujin. Cô cầm lấy và cẩn thận đeo vào giúp Wonyoung .
"Đẹp không Jin?"
"Không, bình thường quá"
"Tôi thấy đẹp mà, da quí cô đây trắng mịn đeo cái nào chả đẹp" tên bán hàng khen lấy khen để "Còn nhiều kiểu ở đây, hay cô thử thêm vài cái xem" hắn để cái khay đựng lên tủ kính cho Wonyoung lựa
"Yujin à, lựa xem cái nào đẹp" cô quay sang nói với Yujin
"Để xem" Yujin dò từng cái
"Cái này được không?" Cô cầm cái có hình Pikachu, thật dễ thương "Thật trẻ con mà, cô mấy tuổi rồi mà còn lựa cái này"
"Yahhh, tuổi tác thì liên quan gì đến việc thích Pokemon chứ, cô tự lựa đi...quê rồi" Yujin quay mặt sang hướng khác tỏ vẻ giận dỗi. Wonyoung không thể nào nhịn cười được trước hành động trẻ con đáng yêu đó của Yujin.
"Vậy lấy cái này đi" Wonyoung đưa cho tên bán hàng, hắn nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Wonyoung liền hỏi.
"Nhẫn của quý cô đẹp quá! Nhẫn thời trang à?" Hắn không nghĩ Wonyoung còn trẻ mà kết hôn sớm vậy.
"Không! Nhẫn cưới, là một cặp đấy" Cô cầm tay đeo nhẫn của Yujin lên cho hắn xem, mặt hắn hóa xanh "Tôi mua nhiêu đó thôi" Wonyoung chỉ cái đống khuyên tai, bông tai, lắc tay, dây chuyền đằng sau hắn
"À....Vâng" Hắn lắp bắp gom lại tính tiền cho cô
Yujin nhìn thái độ của hắn cảm thấy mát dạ vô cùng (Cho chừa cái tội dám dê vợ ta hả). Không hiểu sao cô không thích ai chạm vào Wonyoung và khen ngợi Wonyoung trước mặt cô.
"Wonyoung à, tôi nghe nói đúng 12h thì cầu Gwangan sẽ mở đèn cả cầu đấy, ngồi từ bờ nhìn ra rất đẹp"
"Vậy mình mua thêm vài thứ rồi bảo Mina quay lại đón" Cô tiếp tục lôi Yujin đi
11h45'
"Yujin à" Cô gọi, gió lạnh cứ thổi tạt vào mặt họ
"Gì?"
"Người yêu cô đẹp không?"
"S....sao hỏi chyện đó?" Yujin sợ cô sẽ hại Yiren
"Hỏi thì trả lời đi"
"Ờ....Đẹp"
"Hơn tôi không?"
"Tôi không biết..."
"Vậy cô yêu cô ấy lắm à?"
"Ờ..." Yujin gãi gãi đầu
11h59'
"Yujin à"
"Gì?"
"Yujin à"
"Nói đi" Yujin bắt đầu cáu
"Yujin à" Wonyoung vẫn gọi giọng đều đều như đang trêu chọc Yujin
"Yah! Có gì thì nói đại đi sao c..." Yujin bị chặn lại bởi nụ hôn dịu dàng của Wonyoung . Chỉ là môi chạm môi nhưng mà nó lại ấm và ngọt ngào đến kỳ lạ, đẩy lùi cái gió lạnh của biển.
12h
"Tôi yêu cô" Wonyoung nở nụ cười dịu dàng, xoay lại nhìn cây cầu trước mắt đang được bật đèn kéo dài "Woa! Đẹp quá"
_______________________________________
Yujin nào biết cầu có đẹp hay không? Đèn có sáng hay không? Wonyoung có biết hay không nhưng bây giờ mặt Yujin đã đỏ bừng bừng thế kia, phải nói rằng đây là lần đầu tiên Yujin thấy Wonyoung tỏ tình với cô, mà lại trao nụ hôn hết sức nhẹ nhang như vậy. Không nói nhiều không làm nhiều, chỉ đơn giản ba âm tiết và cái chạm nhẹ ở đầu môi, Yujin cảm nhận rõ ràng và mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì khác, tình cảm của Wonyoung có dành cho Yujin nhiều như cái ấm áp của nụ hôn không? Cô không biết nữa, Wonyoung là ai chứ, sao lại nói yêu cô dễ dàng như vậy. Họ gặp nhau và bên nhau chưa đến một tuần lại chỉ trò chuyện vài ba câu lạnh lùng, không biết hoàn cảnh quá khứ hay điều bí mật gì của nhau. Cái họ biết chỉ là thân hình của nhau thôi, đống rối suy nghĩ khiến Yujin không nhìn rõ mọi việc nữa. Cô lơ mơ bị ai đó kéo tay lên xe, ngồi yên nghe cuộc trò chuyện gì đó và cuối cùng là Yujin đang ngồi trên giường trong phòng ngủ ở khách sạn.
"Yujin! Yujin" Wonyoung quơ bàn tay qua lại trước mặt cô
"Hả? Hả? Hả" Yujin giật mình "Về...về rồi hả?" Cô vuốt ngực khi thấy mình ngồi trong phòng mình
"Bộ cô trúng gió hay sao mà đờ đẫn thế?" Wonyoung ngồi xuống bên cạnh Yujin và cô phát hiện ra Wonyoung lại mặc mỗi cái áo mỏng, thân thể mềm mại, quyến rũ lại hiện ra trước mặt Yujin.
"Wonyoung " Yujin gọi nhưng lại xoay mặt sang chỗ khác
"Uhm" Wonyoung ra hiệu cho biết mình đang nghe
"Lúc nãy cô nói...là thật hả?"
"Cô nói chuyện tôi tỏ tình với cô đó hả? Uhm là thật, không lẽ nói giỡn" Wonyoung nói mà không có chút ngượng ngùng hay mắc cỡ gì cả
"T...tại...sao...thích...tôi vậy?" Yujin thì quá ngượng để nói những chuyện này
"Thích thì thích, cô hỏi nhiều sao tôi biết" Wonyoung như nhớ ra chuyện gì đó "Tôi nghe người bán khuyên tai nói nếu gọi tên người mình thích vào đúng lúc đèn trên cầu bật sáng thì hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi đó" Wonyoung hào hứng quơ tay múa chân nói như đứa trẻ vừa nghe truyện cổ tích xong vậy
"Ờ...ờ" Yujin hoàn toàn đuối lý với Wonyoung , không chỉ thẳng thắn không mắc cỡ ngượng ngùng mà còn mạnh miệng nữa chứ
"Nè, thay đồ đi, ngủ sớm mai dậy sớm đi chơi nữa chứ" Wonyoung đưa cho cô bộ Pyjama
"Cô nên mặc bộ đồ nào dày dày chút, không thì cảm lạnh đó"
"Không, quen rồi. Cô lo cho tôi hả?" Wonyoung tròn xoe mắt nhìn Yujin
"Không có, cô mà bệnh thì lây cho tôi" Yujin nói nhanh rồi vào nhà tắm với bộ đồ.
______________________________________