Trải qua một đêm ái ân mặn nồng của lần đầu tiên trong đời, đã làm hao tổn sức lực của Hiểu Mộng đi rất nhiều. Bởi vì cái cảm giác dâng hiến, yêu và được yêu đó nó rất vi diệu, được tan chảy vào nhau, hòa quyện vào nhau thành một, chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cho cô hạnh phúc.
Vầng dương của ngày mới đang bắt đầu hé dạng ở phía xa kia, xa xa ngoài hiên nhà tiếng chim ríu rít báo hiệu ngày mới bắt đầu. Trong căn phòng đó, hai người kia vẫn còn ôm nhau trong vòng tay ấm, vẫn ngủ say trong giấc ngủ ngon lành, vì đêm qua, họ có một đêm ái ân cho đến tận khuya.
Cô Triệu ở dưới nhà nhìn đồng hồ, gần 8 giờ sáng mà sao chưa thấy Hiểu Mộng dậy, vì bình thường Hiểu Mộng dậy rất sớm, cô Triệu lo lắng lên phòng xem thế nào, vì cô biết hôm qua Hiểu Mộng đang bệnh. Trước khi đi Thượng Hải, Cố Dân Chương dặn cô Triệu ở nhà chăm sóc Hiểu Mộng thay ông và phải báo với ông tình hình ở nhà mỗi ngày.
Cô Triệu nhẹ nhàng mở cửa phòng ra và bước vào.
Bởi vì cô Triệu giống như người thân trong gia đình, nên mỗi lần vào phòng, Hiểu Mộng bảo cô không cần gõ cửa làm gì, nên sau này mỗi lần vào cô đều tự mở và hôm nay cũng vậy, cô thản nhiên bước vào trong.
Khung cảnh hỗn độn trong phòng Hiểu Mộng làm cô Triệu ngạc nhiên, sao lại vứt quần áo lung tung thế này, vì thường ngày Hiểu Mộng rất ngăn nắp, không ưa sự bừa bộn này bao giờ.
Cô Triệu đi đến nhặt từng cái lên cho gọn gàng, nhưng mà khi bước lại gần, cảnh tượng trước mắt làm cô không tin vào mắt mình. Cô rất đổi ngạc nhiên, chưa bao giờ Hiểu Mộng dẫn ai về phòng mình ngủ, sao bây giờ lại như thế này, vả lại hai người còn không mặc đồ, quần áo thì vứt vương vãi dưới nền nhà. Người này lại là con gái, mà cô gái này không ai xa lạ chính là Ninh Ngọc.
Từ ngạc nhiên cho đến hiểu ra vấn đề, và chuyện gì đang xảy ra tối qua, Cô Triệu bất giác nở nụ cười. Giờ chắc cô không cần xem Hiểu Mộng khỏe chưa, vì câu hỏi đó lúc này chỉ là thừa, nhìn cách hai người ngủ trong vòng tay nhau thì cô Triệu tin ý nhận ra rồi. Cô Triệu rất khẽ bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Một lúc sau, Ninh Ngọc trở mình thức giấc, nhìn sang bên cạnh vẫn thấy Hiểu Mộng ngủ bình yên trên tay mình, Ninh Ngọc khẽ đặt nhẹ nụ hôn trên vầng trán cao kiều của Hiểu Mộng, vì sợ mạnh sẽ làm cô thức giấc. Được ngắm Hiểu Mộng ngủ ở khoảng cách gần như thế này vào mỗi buổi sáng làm cho tâm tình Ninh Ngọc bình yên đến lạ.
- Không được nhìn em như thế đâu.
Hiểu Mộng giọng vẫn còn ngái ngủ nhưng không vội mở mắt, vẫn thích nằm trong vòng tay chị như thế này.
- Sao vậy?
Ninh Ngọc giả bộ ngơ ngác, không hiểu.
- Vì chỉ có một người được ngắm em vào mỗi buổi sáng thôi.
Hiểu Mộng mở mắt nhìn Ninh Ngọc cười.
- Là ai vậy? - Chị nhìn cô với ánh mắt tò mò.
- Là chị Ngọc của em. - Hiểu Mộng cười lém lĩnh.
- Vậy từ giờ chị Ngọc này tình nguyện được ngắm em và thức dậy cùng em mỗi buổi sáng, rồi chúc em ngủ ngon mỗi buổi tối, được không?
![](https://img.wattpad.com/cover/260697966-288-k617916.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
THANH XUÂN CỦA CHÚNG TA
RomanceAuthor: Kim Cương Lý Ninh Ngọc (Văn Vịnh San) ❤ Cố Hiểu Mộng (Từ Lộ)