Phần 3: Chương 4 (H)

2.5K 128 4
                                    

Lưu ý: Chương này có cảnh nhạy cảm.

"Tuyệt quá....Châu Hiền à..."

Cảm giác ấm nóng lấp đầy. Đôi môi cô ấy ngậm lấy "nó" còn đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi trong lúc đung đưa cái đầu để cố nuốt hết chiều dài của tôi. Tôi thật sự rất thích khi được vợ mình khẩu giao cho. Tay cô ấy sờ vào phần bên dưới, ngón tay khéo léo xoa lấy phần thân còn chiếc lưỡi thì liếm lấy phần ngọn. Tôi đưa tay, luồn vào mái tóc cô nàng.

Dù rằng Châu Hiền đang làm một hành động không được trong sáng cho lắm thì trông cô ấy vẫn dễ thương kinh khủng.

"Tớ sắp đến rồi....cho tớ xuất vào trong cậu nha...?"

Cổ mỉm cười, đôi mắt cong lên hình lưỡi liềm khiến tôi chỉ muốn lưu lại hình ảnh này mãi mãi. Tôi yêu cô ấy quá nhiều. Cô ấy khẽ mở miệng, nhìn lên tôi và bắt đầu nói.

"Sáp Kỳ".

"Sao vậy người yêu?"

"Sáp Kỳ à".

"Sao cơ?"

"Sáp Kỳ!"

Tôi bật dậy, mở mắt và nhìn thấy Châu Hiền ở kế bên, đặt tay lên vai tôi với đôi mắt hoảng loạn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải cô ấy đang làm miệng cho tôi hay sao? Chẳng lẽ tôi mộng xuân?

"Sáp Kỳ, chúng ta phải đi ngay!"

"Hả?"

"Đứa bé! Tớ vỡ nước ối rồi".

Cô ấy rút mền ra, để lộ một vết nước bị tràn trên ga giường sau đó đầu tôi như được đập mạnh một cái.

Đứa bé sắp chào đời!

Cô ấy vỡ nước ối rồi!!

"Mẹ nó!!!"

Tôi ngồi dậy nhanh như tia chớp, chạy về phía của Châu Hiền để giúp cổ đứng dậy và mang dép vào. Tôi vừa lẩm bẩm trong miệng vừa chạy lấy những đồ vật cần thiết mà tôi có thể nghĩ tới.

Chúng tôi cần quần áo! Chăn mền! Mấy đôi vớ! Mấy bịch xà bông! Mấy cái gối! Đứa bé cần những thứ đó! Chúng tôi cũng phải đem theo mấy cuốn truyện để đọc trong lúc chờ đợi nữa!

Tôi chuẩn bị chạy về hướng căn phòng của em bé thì Châu Hiền chợt vỗ lên đầu khiến tôi dừng bước và nhìn thấy cô nàng đưa tay chỉ về cái túi kế bên.

"Chúng ta đã chuẩn bị hết rồi, cái đồ ngố này! Đi thôi".

"À đúng rồi, tớ xin lỗi".

Tôi vội vàng ôm lấy cái túi sau đó chạy ào ra cửa, đóng lại cái rầm. Bỗng nhiên tôi nhận ra tôi đã để quên vợ mình ở lại.

"Tớ chạy lại ngay đây, xin lỗi".

Chuyến đi tới bệnh viện là khoảnh khắc đáng sợ và căng thẳng nhất trong cuộc đời của tôi. Thậm chí việc hít một chất kích thích không rõ nguồn gốc còn không đáng sợ như vậy. Châu Hiền ôm cánh tay tôi và để tay còn lại lên bụng, cố giữ mình bình tĩnh trong suốt chuyến đi. Còn tôi thì suýt nữa ngất xỉu tại chỗ. Con của chúng tôi chuẩn bị chào đời rồi!

[BH][Hoàn][Futanari]Đích đến là cậu - SeulRene Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ