4

1.8K 157 4
                                    

Jimin sống trong một căn hộ nhỏ ở Seoul. Gia đình em thuộc dạng khá giả, vì thế ba mẹ không muốn em ở kí túc xá mà để em có được một nơi ở tự do hơn. Họ cũng muốn chu cấp cho Jimin tất cả nhưng em luôn từ chối, em muốn chủ động hơn trong tài chính của mình.

Sau lần gặp nhau hôm ấy, Jimin cũng rất ít khi gặp lại Jungkook. Đôi lúc đi ngang qua nhau, họ cũng chỉ chào hỏi như hai người xa lạ. Thật ra Jungkook luôn ở đằng sau em thôi, nhưng em lại chẳng hay biết.

Jimin làm thêm ở một tiệm cafe gần trường. Công việc chẳng quá vất vả, số tiền kiếm được cũng giúp em sống thoải mái, bởi thế em rất thích công việc hiện tại của mình.

Hôm nay là chủ nhật, tiệm của em có phần đông khách hơn hẳn. Từ ngày em vào làm, có biết bao người mê đắm nhan sắc của em mà tìm đến. Điều đó thật lòng khiến Jungkook không vui một chút nào.

Đã hơn mười giờ, sau khi dọn dẹp và chào hỏi mọi người, em liền rảo bước đi về. Căn hộ em đang ở khá xa. Bình thường em sẽ đi làm, đi học bằng xe buýt, nhưng hôm nay em đã lỡ chuyến xe cuối rồi, đành phải đi bộ về mà thôi.

Việc đi bộ với em cũng không có nhiều khó khăn, nó còn khiến em cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Không khí về đêm thật dễ chịu, khiến người ta nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đến đoạn đường vắng người, em lại cảm giác có người theo phía sau. Vội chạy đi thật nhanh nhưng rồi lại bị một lực phía sau kéo lại thật mạnh, khiến em bất ngờ ngã nhào về sau.

-Bé cưng, đi đêm hôm thế này nguy hiểm lắm có biết không? Để anh đưa cưng về nhé.

Người đàn ông trước mặt hoàn toàn xa lạ với Jimin. Biết được tình cảnh của mình hiện giờ, em vội vàng vùng vẫy nhưng đành bất lực, sức của người kia thật quá lớn.

-Mau bỏ tay tôi ra.

-Đừng bướng, người đẹp thì không nên lớn tiếng.  Anh sẽ không làm cưng đau, ngoan ngoãn nghe lời.

Giở điệu cười nham hiểm mà vuốt ve lấy gương mặt em, sự hoảng sợ ngày càng lớn, khiến em vùng vẫy mãnh liệt.

-Tên khốn, tôi nói bỏ ra.

Dường như sự cứng đầu của em khiến gã ta tức giận rồi. Nắm chặt lấy cằm em, hắn liền dán môi mình lên mà day cắn lấy đôi môi mỏng ấy.

-Đã không ngoan thì tôi đành phải dạy dỗ em lại rồi.

Sự sợ hãi bao trùm lấy tâm trí Jimin, dùng hết sức lực để chống trả nhưng lại vô ích. Em không thể gào thét, mà có gào thét cũng có ích gì? Chẳng có ai ở đoạn đường vắng này cả.

Bỗng một lực mạnh mẽ nào đó kéo em ra khỏi gã. Sau đó là những cú đấm giáng xuống thật mạnh vào người gã ta.

-Khôn hồn thì đừng động vào em ấy.

Càng đánh càng hăng, Jungkook như muốn giết chết người dưới thân mình. Hắn không còn suy nghĩ được gì nữa. Hắn chỉ biết dùng hết sức mà đánh, đánh chết những người dám làm em của hắn tổn thương.

-Jungkook, mau ngừng lại. Anh sẽ giết người mất.

Nức nở ôm chặt lấy Jungkook, bây giờ hắn mới bình tĩnh mà dừng lại, đẩy tên kia ra xa, hắn liền lớn giọng.

DESTINY [KOOKMIN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ