Nhà Lục Khởi ở một thị trấn nhỏ ở đô thị loại ba, đổi xe mấy lần, đổi đường cũng mấy lần, uốn lượn cong cong quẹo quẹo mới có thể nhìn thấy hình ảnh trong ký ức. Con đường đầy tiếng người huyên náo, xe đạp điện xa qua lại không dứt, thi thoảng có mấy chiếc xe hơi làm tắc đường đến nửa bước cũng khó đi.
Lục Khởi nhẹ nhàng dọn dẹp, chỉ mang theo một vali, khí chất trên người không hợp với hoàn cảnh chung quanh, nhưng hắn đúng là sinh ra lớn lên ở đây. Nơi này từng bị hắn xem là vũng bùn xiềng xích, liều mạng muốn thoát ra, nhưng mà cũng không sao cắt đứt được huyết thống.
Kiến trúc của tỉnh lẻ cũng không cao cấp gì, hàng hiên tối tăm chật hẹp, trên vách tường dán đầy mẫu quảng cáo nhỏ, mấy bậc tam cấp rộng hẹp không đồng đều. Con mèo không biết của nhà ai lại tè bậy trên góc tường nhà người khác.
Lục Khởi ba bước thành hai bước, xách vali bước nhanh lên lầu, kết quả vừa vặn đụng trúng Lục Duyên.
"A, sao anh về nhanh vậy, không phải bảo em chờ anh ở ngã tư sao?"
Lục Khởi tránh né bàn tay muốn xách giúp hành lý của cô, đẩy bả vai cô vào nhà.
"Anh không có mù đường."
Nhà họ Lục bày trí bên trong và ngoài đều không hợp nhau, nội thất đặt trên sàn nhà bằng gỗ, giấy dán tường thanh nhã, sáng sủa sạch sẽ, cho dù mùa đông trong bình hoa cũng cắm vào hoa khô. Trong phòng khách không lớn để một chiếc piano Châu Giang, chiếm phần lớn không gian.
Hai anh em vào phòng, tiếng vang tựa hồ kinh động người bận rộn trong bếp, tiếng thái đồ ăn dừng một chút. Một người phụ nữ xinh đẹp từ phòng bếp ló đầu ra nhìn, mái tóc ngang vai tùy tiện cột đằng sau, mặt mày ôn nhuận, ôn nhu tựa một hạt trân châu, khiến người ta không nhìn ra tuổi tác.
"Ồ, A Khởi về rồi!"
Bà Lục mặt mày hớn hở.
"Nhanh, vào đây giúp mẹ làm cơm, bận chết đi được."
Lục Khởi trong lòng muốn từ chối, hắn cởi áo bông trên người khoát lên trên ghế dựa, vóc người thon dài, so với minh tinh màn ảnh cũng không kém chút nào.
"Con không làm cơm đâu, mẹ đâu phải không biết."
Bà Lục dùng sức chặt xuống cái thớt, mặt đầy phiền muộn, trong miệng lẩm bẩm lải nhải.
"Ngàn dặm xa xôi đi lên tận thủ đô, lên đại học không học được cái gì hết."
"Con học ở Đại học C, không phải Đông Phương."
Hắn vừa nói xong, hai người phụ nữ trong nhà đều vui vẻ, Lục Duyên mạnh tay đẩy hắn vào phòng, giọng đầy ghét bỏ.
"Được rồi, đi đường mệt thì đánh một giấc, biết cũng không trông đợi được vào anh, thời điểm quan trọng còn phải dựa vào em."
Nhà họ Lục không hề lớn, hai phòng một phòng khách, một phòng vệ sinh, một bếp, khi còn bé Lục Khởi cùng Lục Duyên ngủ cùng phòng cùng giường, lớn rồi mới tách ra. Lục Duyên cùng mẹ ngủ một phòng, Lục Khởi ngủ một phòng.
Dù cho rất lâu không trở về, căn phòng cũng không có mùi hôi, có thể nhìn thấy được có người mỗi ngày đều tỉ mỉ quét tước. Ở giữa có một cái giường, đối diện là bàn học, bên cạnh bàn học có một giá sách giản dị, đầy tài liệu từ lúc hắn học tiểu học đến cấp ba, có thêm một quyển nhật ký dầy.

BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM]Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm - Điêu Bảo
Ficción GeneralTên tác phẩm: Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm (不做软饭男) Tên khác: Bất Tố Nhuyễn Phạn Nam Tác giả: Điêu Bảo ( 碉堡) Translator + Edit + Beta: Ma Mút Moi ( @MaMutMoi ) Thể loại : Kiếp trước kiếp này, xuyên qua thời không, dốc lòng nhân sinh, hệ thống, chủ c...