Dù thế nào em cũng là của anh 2

1.3K 110 2
                                    

Kageyama x reader

Tôi và anh đang trong giai đoạn không còn gì để nói trong tình yêu.

Nằm chung một chiếc giường, ăn chung một mâm cơm lại chẳng khác gì người lạ. Một sự im lặng khiến người khác rùng mình.

Việc giao tiếp với đối phương giờ đây thật khó, thật may mắn là tôi đi làm, anh cũng ở phòng tập cả ngày, nếu không với tình trạng này chúng tôi sẽ sớm ngộp thở trong chính mối quan hệ của mình mất.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, anh sẽ gọi tôi dậy khi đã chuẩn bị bữa sáng xong.

“T/b, sắp tới anh có trận đấu chắc sẽ rời đi khoảng một tháng.”

Câu nói khác đầu tiên sau hơn hai tuần chỉ chúc ngủ ngon, và chúc buổi sáng. Anh phải rời đi nữa rồi, tôi có một dự cảm chẳng lành về việc này.

“Ở nhà nhớ phải ăn uống đầy đủ, ngủ sớm và không được thức khuya đâu đấy.”

“Em cũng đâu phải con nít.”

“Có chuyện gì xảy ra phải gọi cho anh nhé? Đừng có giấu đấy.”

“Được rồi mà, anh không tin em à? Mau mau ăn rồi đi đi.”

Ăn xong anh quay về phòng thu dọn đồ đạc, còn tôi thì đi rửa chén bát. Trước lúc đi anh không quên hôn tôi một cái, như một nụ hôn khích lệ, cho cả tôi, cả anh nữa.

Tôi và anh quen nhau từ khi còn nhỏ là hàng xóm sát vách tường, ba mẹ bọn tôi hay đùa rằng lớn lên cả hai chắc chắn sẽ lấy nhau, thậm chí còn viết đơn ký kết cơ. Sau này lên cấp ba, cái con người tẻ nhạt đó lại chạy đi tỏ tình với tôi. Ban đầu tôi nói nên giấu bố mẹ, vì tôi không muốn sau này có chia tay sẽ khiến họ thất vọng.

Cứ thế hơn bảy năm trôi qua, ba mẹ hai bên đều đã biết năm cưới cũng đã có, sính lễ đều chuẩn bị đầy đủ. Tiếc là, chúng tôi có lẽ chẳng thành được rồi.

Đêm đến, mẹ anh gọi cho tôi bảo hai đứa về nhà một chuyến.

“Anh ấy sắp thi đấu nên rời đi rồi, phải một tháng nữa mới về cơ.”

“Thằng này đúng thật là, bỏ vợ của mình ở nhà.”

“Tụi con chưa cưới mà.”

“Sớm muộn gì cũng cưới thôi, không được mẹ phải gọi điện cho nó đây.”

Bà cúp máy, tôi tiếp tục ăn ly mì của của mình. Anh không ở nhà tôi cũng lười đi chợ nấu nướng. Đối với tôi, chỉ cần no bụng ăn gì cũng như nhau.

Lại nhìn sang điện thoại, phần tin nhắn của tôi và anh vẫn nhạt nhẽo như thế, không là nhắc đi ăn thì cũng là bảo tôi đi ngủ sớm. Chúng tôi rồi sẽ sớm chia tay nếu tình trạng này còn kéo dài thêm nữa.

Ai bảo yêu đương với bạn thân thì sẽ khó chia tay chứ? Chúng tôi còn chuẩn bị cưới nào năm sau đấy.

Hai tuần trôi qua, căn nhà to lớn thiếu bóng dáng người đàn ông tôi thương đã quá lâu rồi, thật sự tôi rất muốn ôm anh vào lúc này. Muốn kể lể anh nghe rằng mình mệt mỏi cỡ nào, nói mình khổ cực ra sao. Chiếc giường lớn không còn mùi hương của anh nữa, tôi chẳng còn tí cảm giác an toàn nào.

J'ECRISNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ