Suicidal (2)

715 58 0
                                    

Couple: ALL X reader
WARNING: OOC, all char x reader chứ không phải riêng ai.

__________

Một tuần trước sinh nhật em, một người trong đội Hinata bỗng bị trượt cầu thang ngã, giờ anh phải thay người đó thi đấu. Hinata lại giấu nhẹm việc này đi, không dám kể cho em nghe, còn bận suy nghĩ nên làm thế nào để đền bù.

Lúc em biết được việc này là khi nghe lén họ nói chuyện với nhau, hết cách em chỉ đành làm bản thân mình bị ốm, như vậy là tổ chức ở nhà được rồi, Hinata cũng không phải lo việc này nữa.

Vali gấp đồ đi biển bị vứt vào một xó xỉnh, bộ đồ bơi mới không mặc được thay vào đó là chiếc váy màu trắng tinh khôi.

Em nhìn nó, màu sắc này chẳng hợp với mình chút nào, người như em xứng với màu trắng à?

Đương nhiên là không rồi.

Bước ra khỏi phòng tắm, em lấy khăn trên kệ lau sơ mái tóc, tiếp sau đó lấy kem nền che đi đống thương tích bản thân tự gây ra. Nhìn mấy vết sẹo mờ nhạt ngang ngực, càng nhìn càng cảm thấy kinh tởm bản thân. Sắp đến sinh nhật rồi em vẫn không kìm được việc tự làm mình bị đau, mấy vết bầm càng lúc càng nhiều lên, bộ váy mà họ chuẩn bị sắp không mặc được rồi.

Màn hình điện thoại sáng lên, trên đó là một dòng tin nhắn vọn vẻn hai chữ “về nhà”, chưa cần liếc đến tên đã biết người nhắn là ai.

Đống vết tích trên người còn chưa che hết, em đành lấy cái áo tay dài mặc vào, đi ra ngoài phòng khách thấy mọi người đang ngồi tụ tập đầy đủ, trong đó còn có cả ai đó đang ngồi nói chuyện với Kuroo, em không quan tâm mấy, đi thẳng đến chỗ Kenma.

“Ken, cho em mượn xe đi.”

Chuyện mượn xe đâu dễ dàng như thế được, Tsukishima ngồi đọc sách bên cạnh, vừa nghe em có ý định ra ngoài một mình đã quay đầu về sau.

“Muốn đi đâu? Để anh đưa đi.”

Nào có chuyện em cho anh đi cùng mình về nơi đó cơ chứ.

“Em muốn tự đi cơ, Kei ở nhà đi.”

Ai ngờ anh lại nói lớn lên cho mọi người cùng nghe.

“T/b muốn ra lái xe ra ngoài một mình này.”

Đáng lẽ em phải kéo Kenma ra một chỗ khác để nói chuyện, trong tất cả bọn họ người dễ dãi với em nhất chính là anh, còn những người khác thì khỏi nói rồi, cứ làm như em là thủy tinh ấy, đụng nhẹ là vỡ.

Mà cái này là một phần do lần trước em tự lái xe xém nữa gây tai nạn, cả đám lo cũng đúng thôi. Chỉ là, nơi cần đến phải chỗ để họ đi.

“Thế nhé, tôi đi đây Kuroo.”

Cùng lúc này người đàn ông nói chuyện với anh rời đi, lúc đi ngang qua em còn có ý chào hỏi, em cũng không phải người kiệm lời liền vui vẻ đáp lại, nhưng trong một chốc nhìn thấy vết sẹo trên hình xăm con rồng, đầu óc em chìm vào một mảnh đen, ký ức đêm mưa ùa về. Em nhớ người đàn ông này đứng đó, cầm lấy điếu thuốc đang hút dở trên tay nhìn em với đôi mắt thờ ơ. Tiếng la hét van xin được cứu, nhưng thay vào đó là tiếng cười nhạo khinh khi.

J'ECRISNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ