Tiêu Chiến mở phòng tranh ra, đi vào, thật may là mẹ Tiêu vẫn thường xuyên giúp anh quét dọn và bảo quản dụng cụ vẽ đều rất tốt. Anh chỉ cần chuẩn bị một chút là có thể bắt đầu vẽ rồi. Anh vẽ tranh được một lúc thì Vương Nhất Bác thức dậy. Bởi vì ngủ ngày có vẻ như say rồi, vẻ mặt của Vương Nhất Bác khi tỉnh lại quả thật trông vừa ngốc vừa đáng yêu. Cậu mơ màng đi về phía có tiếng động, mở cửa ra thì nhìn thấy Tiêu Chiến đang quay lưng về phía cậu, rõ ràng là đang vẽ tranh.
Cậu vậy mà vẫn mơ màng đi về bên đó ôm lấy lưng anh nói:
" Chiến ca, anh vẽ gì đấy?"
Tiêu Chiến có hơi giật mình khi biết cậu bạn nhỏ lại dùng giọng sữa của mình lại còn ôm lưng anh như vậy, sự đáng yêu bùng nổ này khiến Tiêu Chiến cảm thấy chống đỡ không nổi mà.
Nhưng bởi vì tay anh đang bận cầm bảng màu và cọ vẻ sơ làm cậu dính màu nên anh không tiện quay lại ôm cậu nói:
" Cún con, cẩn thận dính màu nước, anh vẽ em đấy, em qua bên kia ngồi đợi một lát, anh sắp xong rồi."
Tiêu Chiến tay chỉ về chiếc ghế bành bên cạnh.
Nhất Bác cũng đã có chút tỉnh táo hơn so với lúc nãy, cậu nghe theo lời anh ngồi dựa vào chiếc ghế bành cách đó một chút. Tầm mắt cậu dời đến trên tranh vẽ của anh. Quả thật là đang vẽ cậu, chính là cảnh cậu ở đứng dưới một cây thụ già trong cánh đồng hoa mẫu đơn hôm nọ hai người đã cùng đi. Nhưng mà Tiêu Chiến lại không vẽ mặt cậu, đó là thân hình cậu nhưng với cái đầu đang đội chiếc nón bảo hiểm. Chẳng hiểu nghĩ thế nào Nhất Bác lại hỏi:
" Chiến ca, anh là lười vẻ mặt em đúng không? Lại chỉ vẽ mỗi cái nón bảo hiểm thôi, ý anh là sao?"
Tiêu Chiến nghe xong cảm thấy ý nghĩ này của cún con quả thực rất buồn cười. Anh nói:
" Cún con, đây là nghê thuật."
Tiêu Chiến nói xong cũng bắt đầu thu dọn, Vương Nhất Bác cũng không phản đối gì, sau đó anh quay lại với đôi tay sạch không dính màu, anh ngồi trên thành ghế bành, hai bàn tay anh ôm lấy má cậu nói:
" Hơn nữa, gương mặt này của em quá soái rồi, anh cảm thấy mình không đủ năng lực họa nên tranh." Nói xong còn hôn lên môi cậu một cái.
Nhất Bác cảm thấy mấy lời này của Tiêu Chiến có chút khoa trương rồi, nhưng cậu lại chạm tay vào mặt anh nói:
" Cũng không bằng được gương mặt này của Tiêu ảnh đế được."
Sau đó hai người nhìn nhau một lát lại phá lên cười, bọn họ tự tâng bốc nhau sau lại tự thấy buồn cười.
Tiêu Chiến nhìn người mình yêu một chút lại bắt đầu muốn hôn, vừa hạ người xuống một chút liền bị Vương Nhất Bác đẩy ra nói.
" Chiến ca, em nhớ ra rồi, em còn chưa trừng phạt anh vài chuyện. Xem ra đến lúc rồi."
" Nhưng chẳng phải em hứa không cấm dục sao?" Tiêu Chiến phản đối
" Không cấm dục." Sau đó Vương Nhất Bác kéo anh lại hôn một cái.
" Nhưng mà vẫn nên phạt để anh biết trên dưới một chút." Vương Nhất Bác cười đểu nhìn anh mà nói.
![](https://img.wattpad.com/cover/30053875-288-k49716.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chiến Bác] Theo Đuổi Anti [Chiến Sơn Vi Vương]
FanfictionKhi mà người ta thiếu nhưng chưa tìm được nguồn cung tốt thì tự mình sản xuất là một việc bất đắc dĩ hoặc cũng có thể là một con đường mới lạ cho chính mình. Ý tôi là tìm Fanfic Chiến Sơn Vi Vương thật khó khăn với tôi và các tiểu thổ phỉ, nên muốn...