8.2

1.1K 95 8
                                    

Sau khi họp quốc hội kết thúc, Lý Ngọc đỡ Giản Tùy Anh đi, bởi vì hắn lúc đứng lên chân như nhũn ra, đầu gối rấm rức đau. Hắn mờ mịt bị Lý Ngọc kéo, run rẩy đi ra ngoài tòa nhà.

Hà Cố ở cửa chờ hắn, thấy hắn đi ra vội vàng nói: "Giản tổng, dự luật cuối cùng hủy bỏ sao?"


Hắn nghe được tiếng nổ cùng dòng điện gào thét, hắn cảm giác mình đi vào hầm băng. Lý Ngọc tỉnh táo nói: "Kết quả thông qua hay không sẽ công bố công khai, Hà tiên sinh một tuần lễ sau có thể tự đi tra. Tùy Anh bây giờ không thoải mái."


Đối thoại kế tiếp của bọn họ, Giản Tùy Anh một câu cũng không nghe vào.


Cho đến về đến nhà, tiếng mở cửa mới thức tỉnh hắn, hắn gấp gáp nói, cầm bả vai Lý Ngọc, "Anh thật sự muốn giúp Thanh Bùi, em tin anh đi."


Dáng vẻ của hắn không khác mấy với người nghiện thuốc để an ủi thực tế, hắn đã không tỉnh táo, hắn tìm người nào đi nữa cũng không nên nói lời như vậy với Lý Ngọc.


Quả nhiên Lý Ngọc biểu tình âm trầm xuống, "Giản ca, anh có ý gì? Anh nói là anh không muốn giúp em sao? Bây giờ tất cả mọi người đều biết hai chúng ta một lòng, anh nói với em anh muốn giúp Cố Thanh Bùi? Vậy mới vừa rồi coi là cái gì?"


Hắn chợt ngẩn ra, tay cũng buông xuống. Lý Ngọc không bỏ qua cho hắn, cậu dùng sức bắt lại tay hắn, khí lực lớn đến không cho hắn một tia cơ hội thoát đi, "Thừa nhận đi, anh chính là yêu em, nếu không cũng sẽ không tạm thời đổi ý. Anh nhìn một chút đám mà anh gọi là bạn bè đi, một khi anh không giúp bọn họ, bọn họ lập tứctrở mặt. Anh quá hiền lành, cho nên bọn họ mới không chút kiêng kỵ lợi dụng anh."


"Không phải vậy..."


"Sự thật cũng không dễ nghe." Lý Ngọc bưng mặt hắn, mùi tin tức tố khiến cho hắn mơ màng trầm trầm, "Trên thế giới này chỉ có em là thật lòng muốn tốt cho anh, chỉ có em sẽ không vứt bỏ anh."


Giản Tùy Anh hoang mang cố gắng suy nghĩ những lời này, trong thoáng chốc, hắn cảm thấy Lý Ngọc nói không sai, Lý Ngọc từ đầu tới đuôi đều là cân nhắc cho hắn. Liên kết giữa hắn và Lý Ngọc chưa bao giờ rõ ràng như vậy khiến hắn biết được, Lý Ngọc là chính xác.


"Em thật thơm..." Mùi hương tuyết tùng trong chóp mũi hắn càng ngày càng nồng, hắn gần như say trong nó.


"Dễ ngửi không? Chúng ta vào phòng, anh có thể muốn ngửi bao lâu cũng được."


Lúc Thiệu Quần kể chuyện cho Lý Trình Tú nghe vẫn còn giận đến xanh mặt.


Lý Trình Tú cau mày, "Thiệu Quần, em không cảm thấy là lạ ở chỗ nào sao? Tùy Anh không phải cái loại bởi vì người yêu sẽ đổi ý ở chuyện quan trọng như vậy."

[Lý Giản] Vui mừng gặp gỡNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ