26

1.5K 84 10
                                    

Thời tiết chuyển lạnh, lúc chiếc lá cuối cùng từ trên cây rụng xuống, trời đông giá rét cũng đến sớm một bước.


Mùa đông năm nay, tuyết rơi đặc biệt lớn. Bông tuyết giống như lông ngỗng, ùn ùn đổ xuống, thật giống như ông trời cũng không nhìn nổi, muốn che lấp đi những thứ bẩn thỉu, mặt đất phủ lên từng lớp từng lớp tuyết thật dày.


Một năm lại qua đi.


Giản Tùy Anh muốn hút thuốc, nghĩ tới đứa trẻ  trong bụng lại yên lặng bỏ điếu thuốc xuống. Cách đó không xa truyền tới tiếng cãi vả của Lý Huyền và Lý Ngọc. Hai ngày trước Lý Ngọc xuất viện, nhờ phúc gien mạnh mẽ nhà bọn họ, tuyến thể của cậu hồi phục rất nhanh. Thanh âm Lý Huyền nén giận, hắn ở chỗ này cũng có thể nghe rõ ràng: "Lý Ngọc, em có xứng đáng với nhà chúng ta không? Là ai sinh em ra, nuôi em lớn? Vì một Giản Tùy Anh, em náo loạn với mẹ cái gì chứ? Tình trạng công ty nhà chúng ta bây giờ, em không biết sao?... Nhà lại không phải là không có giúp việc, cần em hai mươi bốn giờ đều ở bên cậu ta à?"


Hắn mở cửa sổ ra, thanh âm đứt quãng của hai anh em biến mất trong tiếng gió tuyết gào thét. Một lát sau bọn họ đi ra, Lý Ngọc vừa nhìn thấy hắn tựa vào mép giường đón gió lạnh, rất nhanh chạy tới, đóng cửa sổ lại. Đóng xong, cậu còn giương vành mắt hồng hồng nhìn hắn. Lý Huyền không nhìn được hai người bọn họ như vậy, bỏ đi không nói một lời.


Lý Ngọc muốn ôm hắn, đưa tay đến một nửa lại rút về, cậu vừa ủy khuất vừa khó chịu, "Mới vừa rồi, anh không cần để ý đến anh của em."


"Quen rồi, " Giản Tùy Anh cố ý không nhìn cậu, cũng không thấy dáng vẻ ảm đạm chán nản của cậu, "Cậu đến công ty nhà cậu đi."


"Em muốn ở lại..."


"Tôi không cần cậu, " hắn lãnh đạm cười một tiếng, tỏ ra rất vô tình, "Lý Ngọc, nếu thời điểm tôi cần cậu nhất cậu không ở đây, bây giờ tỏ vẻ ý nặng tình sâu có ích lợi gì chứ?"


Lý Ngọc cầm tay hắn, "Có ích..."


"Được rồi!" Hắn hất Lý Ngọc ra. Thật là kỳ quái, trước kia khí lực của Lý Ngọc lớn như vậy, mỗi lần bóp cổ tay hắn cho hả giận đều cho hắn cảm giác cổ tay sắp bị bẻ gãy. Bây giờ hắn lại có thể dễ dàng hất ra. "Đừng làm bộ nữa! Làm như cậu chịu nhiều ủy khuất lắm ấy, cậu cho là mình đối tốt với tôi à? Dù sao cuối cùng người trả giá với nhà cậu đều là tôi! Cậu tự hủy hoại, cậu không đến công ty, nhà cậu đều nói là do tôi! Tôi con mẹ nó trừ vừa ý cậu, tôi còn thiếu cậu cái gì? Cậu lại muốn trả thù tôi như vậy!"


Môi Lý Ngọc run rẩy, muốn nói gì đó, lại không có lời để nói. Khoảng thời gian này, những đối "tốt" của cậu với Giản Tùy Anh trừ để cho Giản Tùy Anh bị người nhà mình chỉ trích, để cho thành kiến của Lý Huyền càng lớn hơn, không có bất kỳ trợ giúp nào.

[Lý Giản] Vui mừng gặp gỡNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ