Chương 7

9.8K 701 87
                                    

Dù đã trải qua một lần, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Tây thực sự trải nghiệm trách nhiệm của một đội trưởng.

Ngoại trừ Hạ Thanh Tây và Trương Tiểu Ngữ, năm người còn lại đều kiệt sức. May là những người chọn bài hát này đã chuẩn bị tâm lý, họ được coi là những thí sinh tự tin nhất lớp.

Nhưng sau tất cả, Hạ Thanh Tây đã không đụng đến vũ đạo bảy năm, ngay cả khi cơ thể của nàng có thể phản ứng, nhưng đầu óc nàng không phản ứng kịp, không cách nào có thể giúp các thành viên.

Suy nghĩ một chút, nàng chạy đi thỉnh giáo hai lão đại.

Lão đại chính là lão đại, bài hát của người khác cũng dễ dàng thành thạo.

Đào Kính Hàn chậc lưỡi nói: "Tiểu Tây, em không nhảy được cái này sao, không thể nào." Lúc trước, nàng đã nhìn thấy kỹ năng chuyên nghiệp của Hạ Thanh Tây, có kỹ năng khá tốt, nhảy ở mức đánh giá không tệ, vì thế mà nàng đem đối phương trừ Trác Tri Vi ra cũng coi là đại đối thủ, ai biết được đối phương lại mắc kẹt ở nơi này.

Hạ Thanh Tây có chút phiền muộn xoa xoa tóc: "Không phải em không nhảy được, chính là em có thể tự mình theo tốc độ bình thường mà nhảy, em không thể giảm tốc độ để cho đồng đội xem, không biết phải xử lý những chi tiết nhỏ như thế nào."

"Tiểu Tây, chị biết em nghĩ gì." Đào Kính Hàn giả vờ như hiểu lầm, ho nhẹ một tiếng, vặn người hướng về phía Hạ Thanh Tây, nháy mắt quay đầu lại chỉ xuống sàn nhà: "Người đang ngồi đều là rác, như vậy cần phải giảm tốc độ động tác lại."

Hạ Thanh Tây: "..."

Ở chung chưa được hai tuần, Hạ Thanh Tây có thể nhìn ra rồi, ấn tượng về Đào Kính Hàn đời trước đều là giả, cái gì mà thần tượng toàn năng, đội trưởng có trách nhiệm... Chỉ sau khi quen biết mới phát hiện, đây chính là một con hí tinh!

Nhưng thành thật mà nói, một Đào Kính Hàn bằng xương bằng thịt như vậy được người yêu thích hơn so với hình ảnh thanh tao cùng hoàn hảo ở đời trước.

Hạ Thanh Tây liếc nàng một cái, ngữ khí không chút khách khí: "Chị có làm được không? Không được thì chị về đi. Du Nhiên, Ninh Chiêu, đi, chúng ta đi tìm Tri Vi..." Nói xong liền xoay người như muốn rời đi.

Sáu thành viên được Hạ Thanh Tây chia thành ba đội, một đội giao cho Đào Kính Hàn, một đội giao cho Trác Tri Vi, đội còn lại có Trương Tiểu Ngữ và Thu Minh, hai người họ đều có trình độ cao, được trực tiếp tập đội hình.

"Này? Em trở lại đây!" Đào Kính Hàn giữ lấy nàng, trừng hai mắt: "Chị nói không làm được khi nào! Nhìn tỷ tỷ đây chỉ dẫn!"

Trác Tri Vi bên kia vừa đến, vào cửa liền nghe thấy động tĩnh ở đây, trên khuôn mặt bình tĩnh lãnh mạc của cô có ý cười, đôi mắt đẹp cong cong: "Chúng ta cũng bắt đầu đi."

Xem Đào Kính Hàn nhảy với các thành viên, Hạ Thanh Tây hì hục cầm hai chai nước chạy đến chỗ Trác Tri Vi, ân cần mở nắp chai rồi đưa qua, ngượng ngùng cười: “Tri Vi, uống nước đi.”

Trác Tri Vi nhìn nàng cười, sau lại thu lại ý cười nghiêm túc gật đầu: “Thái độ phục vụ rất tốt, không tệ, cứ tiếp tục phát huy.”

[BHTT] [Edit]Phi Ngựa Trên Đầu Tiền Nhiệm - Giang Mộ Vô TrầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ