Chương 16: Tiêu thiếu gia Tây Thành

3.8K 407 44
                                    

Sau đêm hôm đó, Tiêu Chiến bị cưỡng ép đưa về Tây Thành, tức giận ầm ĩ mấy ngày, đạp đồ đập chén.

Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác sẽ không dám làm thật. Vương Nhất Bác đối tốt với cậu là đương nhiên, Vương Nhất Bác dám ăn hiếp cậu thì đáng bị sét đánh, cậu không rõ vị trí của bản thân, nhưng nếu thật sự mang danh thiếu gia Tây Thành thì làm sao có thể toàn thân rút lui.

.

.

.

Vương Nhất Bác mục tiêu rõ ràng, thái độ quyết liệt, trừ phi trong bụng Tiêu Chiến có em bé, nếu không đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này.

"Tôi nói là không ăn!"

Bảo mẫu bưng thức ăn run sợ.

"Thiếu gia, đại thiếu căn dặn, người không ăn một bữa, chúng tôi cũng phải chịu đói một bữa với người."

"Hắn tại sao không đi chết đi?"

Tiêu Chiến bị nhốt hơn 2 tháng, tâm trạng buồn bực, muốn chơi trò vô lại đúng không? Nhốt cậu ở cái nơi quỷ quái không cho ra ngoài, buổi tối còn cho thêm gì đó vào thức ăn, mấy lần Tiêu Chiến buổi sáng tỉnh lại nhìn thấy trên người đốm xanh đốm tím, thân dưới tê đau âm ỉ thì biết ngay tối hôm qua tên chết tiệt đó lại chiếm tiện nghi.

Lưu manh! Hèn nhát! Ngủ xong thì trốn biệt không dám xuất hiện, nếu không vì lý do đó, cậu có đi đến tình trạng không ăn không uống như ngày hôm nay?

"Thiếu gia, hay là người ăn một chút đi. Chúng tôi... cũng đã một ngày không ăn cơm rồi."

.

.

.

Ở một mức độ nào đó, Vương Nhất Bác tỉnh táo đến đáng sợ, một chút cũng không mơ hồ.

Ngủ cũng đã ngủ rồi, nhưng dỗ thì không dỗ được, vậy bắt buộc phải đập nồi dìm thuyền, quyết chiến đến cùng, khiến cho Tiêu Chiến không còn đường lui, chỉ còn một con đường có thể chọn là ngày tháng còn lại ở bên cạnh cậu. Đợi khi có em bé rồi, muốn đánh muốn mắng, muốn chém muốn giết cũng là chuyện sau này hẵng nói đi.

Cho nên Vương Nhất Bác cho Tiêu Chiến tự do náo loạn. Không ăn không uống? Được, anh không ăn một bữa, một đám người chịu đói với anh một bữa, anh có thể chịu đói chết nhưng không đành lòng để bọn họ chôn cùng đâu phải không?

Tiêu Chiến nhìn bắt canh gà gô mà tức nghiến răng, lần trước cũng là bát canh này hại cậu hôn mê đến ngày hôm sau, mơ mơ màng màng bị tên chết bầm đó giày vò lật tới lật lui nhưng không thể tỉnh lại được.

"Các người mau đi ăn đi, nếu hắn dám làm khó, tôi tuyệt đối không để hắn sống yên ổn."

Tôn Thiến cúi đầu không chịu đi. Tiếp xúc mấy ngày cô có thể nhìn ra, vị thiếu gia này có lẽ được ngâm trong nước đường, bao bọc quá kỹ, cực kỳ ngây thơ. Tính mạng người nhà bọn họ nằm trong tay đại thiếu, làm sao dám ăn lén?

"Chúng tôi nếu ăn, sẽ chết đó."

Thật sự sẽ chết, người như Tiêu Chiến có lẽ vĩnh viễn cũng không hiểu được cảm giác sinh mệnh chính mình bị nắm trong tay người khác.

[BJYX-Trans] Omega đỉnh cấp khó cuaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ