Chương 20: Chia tay

134 12 0
                                    


Đại sảnh nhất thời không ai dám cử động, tất cả đều im lặng ngoan ngoãn, đó là con cháu độc nhất của Đông gia, nếu có sơ xuất gì thì cả nhà cũng đừng mong sống sót.

Trái tim Vương Thiệu Phi chạy tót lên cổ họng.

"Bỏ dao xuống, có gì thì thương lượng. Ông muốn bao nhiêu? Nói con số đi, tôi đảm bảo sẽ đưa đầy đủ không thiếu một xu."

Tiêu Tuấn Vĩ cười lạnh.

"Vương Thiệu Phi, trong mắt ông mạng sống con người đều được định giá đúng không, làm sao, mạng sống con trai ông là vàng bạc, mạng sống người khác chẳng lẽ không đáng một xu?!"

Khẩu khí này quả là giống hệt đứa trẻ sắp bước chân vào Vương gia mà ông không thích kia, ông nhớ lại lần đầu tiên Tiêu Chiến bước vào nhà đã dùng lời lẽ chính nghĩa cãi lại trưởng bối nói "Trùng hôn là phạm pháp!"

Vương Thiệu Phi sắc mặt không tốt nhìn sang Tiêu Chiến.

"Ông nói đúng, con nhà ai cũng là vàng là bạc, nếu đụng đến thì đau lòng biết bao."

Tiêu Tuấn Vĩ cứng đờ. Ông đương nhiên có thể liều cái mạng này, cùng Vương Thiệu Phi cá chết lưới rách, cũng xem như là không có lỗi với anh em, nhưng ông không thể đem mạng sống của vợ và con ra mạo hiểm.

"Bảo người của ông lui lại, nếu không tôi không thể đảm bảo sự an toàn của con trai ông."

.

.

.

Từ lúc bắt đầu đến giờ Vương Nhất Bác không hề phản kháng.

Cậu không nói một lời nào bị kéo đi xuống lầu, lại còn muốn đi theo lên xe, cái đồ huênh hoang.

"Ông già nhất định phái người chặn ở cửa, không có con, mọi người không ra ngoài được đâu."

"Dựa vào cậu?"

"Bác trai, đây là địa bàn của Tây Thành."

Vương Nhất Bác túm chặt lấy tay Tiêu Chiến, lực đạo cực lớn, Tiêu Chiến làm sao không không giãy ra được.

"Người muốn nộp mạng con không cản, nhưng tiểu Chiến phải ở lại."

Mắt thấy Tiêu Tuấn Vĩ lại chuẩn bị xông vào tìm chết, Triệu Cầm bất lực xoa dịu tim ông.

"Ba nó, đừng như vậy, bây giờ không phải là lúc dùng sức mạnh."

Tiêu Tuấn Vĩ mặt mày xám ngoét nhìn Vương Nhất Bác ngồi vào ghế sau, tay còn không yên phận sờ cánh tay Tiêu Chiến.

Đồ lưu manh con!

.

.

.

Tiêu Tuấn Vĩ nén lửa giận trong lòng, càng nghĩ càng cảm thấy sai sai. Đứa con ngốc của ông cái gì cũng cho người ta, nhưng đến cuối cùng tình hình gia đình của người ta như thế nào cũng không rõ, cả ngày chỉ biết ngây ngốc.

Được nửa đường ông dừng lại, túm Vương Nhất Bác quăng xuống xe.

"Nhóc con, tôi dứt khoác nói với cậu lần này, Tiêu gia chúng tôi tuyệt đối không kết thân với Vương gia, ba cậu nợ tôi một cái chân, chuyện này chưa xong đâu."

[Trans] Omega siêu cấp khó theo đuổiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ