Chương 21: Bắt cóc

118 13 1
                                    


Con người Vương Nhất Bác không quan tâm tình cảm. Lúc chú Lục ra đi, cậu cũng chỉ rơi hai giọt nước mắt cá sấu.

Ai khiến cậu sống không yên ổn, cậu nhất định trả lại gấp trăm ngàn lần, may mà Vương Thiệu Phi không cho cậu nhúng tay vào những chuyện này, nếu không nợ máu trong tay Vương Nhất Bác cũng không ít hơn Vương Thiệu Phi.

Tiêu Chiến dám làm tổn thương trái tim cậu, vậy thì đừng trách cậu không niệm tình cũ.

.

.

.

Mà ngay lúc này Tiêu Chiến vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm, cậu vừa cùng Vương Nhất Bác mỗi người một ngả, cả người đều mệt mỏi.

"Bảo Bảo, ba biết trong lòng con khó chịu, nhưng chuyện này không thể trì hoãn, càng kéo dài càng phiền phức."

Tiêu Tuấn Vĩ vừa nói đến đây lại hận không thể xông đến Tây Thành băm nhỏ Vương Nhất Bác ra cho chó ăn. Tiêu Chiến vốn là Omega trong sạch lại bị tên lưu manh đó hại.

"Con làm rất đúng, hắn không phải người tốt lành gì, ông già hắn năm đó toàn làm ra những chuyện dơ bẩn, con trai thì có thể tốt đến mức nào? Cái thai hiện tại không lớn, vẫn còn kịp, sau này ba sẽ tìm người tốt hơn gấp vạn lần cho con."

"Ba, con hơi mệt."

"Được, được, con nghỉ ngơi trước đi. Ba có mua gà đất, buổi tối hầm canh cho con tẩm bổ."

Tiêu Tuấn Vĩ rón rén đóng cửa đi ra ngoài, cùng Triệu Cầm đưa mắt nhìn nhau.

"Ba nó, thật sự phải bỏ? Bảo bối còn nhỏ, lỡ sau này để lại di chứng thì phải làm sao?"

"Suỵt!"

Tiêu Tuấn Vĩ kéo Triệu Cầm ra ngoài phòng khách nhỏ giọng nói.

"Không lẽ cứ để sinh ra? Ông Khôn năm đó chết như thế nào bà quên rồi? Đám người ác nhân kia, lỡ bọn họ trở mặt không nhận người, Bảo Bảo của chúng ta đến mạng cũng phải đền cho bọn họ."

Triệu Cầm cắn răng.

"Nếu thật sự không được thì mình tự nuôi, xem như là... con tôi sinh."

"Bà đừng nói lung tung, tôi nhờ người hỏi rồi, có một phòng khám rất đáng tin cậy, có lẽ sẽ không để lại di chứng gì đâu."

.

.

.

Tiêu Tuấn Vĩ cùng Triệu Cầm bên ngoài phòng mặt ủ mày chau, Tiêu Chiến bên trong phòng trầm mặc không lên tiếng, ngẩn ngơ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Vương Nhất Bác từng vui mừng hớn hở chạy vòng quanh cậu.

"Sir, tên ở nhà của anh là Bảo Bảo, vậy tên ở nhà của con chúng ta là Bối Bối, như thế nào? Bảo Bối Bảo Bối, cũng thuận miệng thuận tai lắm."

Dáng vẻ ngốc ngếch đó, Tiêu Chiến phì cười, cảm thấy có lúc Vương Nhất Bác cũng khá dễ thương.

Cậu dần dần thích nghi với sự tồn tại của đứa bé, thậm chí từng cùng Vương Nhất Bác đi dạo trung tâm thương mại, chọn quần áo, chọn vớ cho em bé. Nhìn những chiếc áo xanh hồng, tim Tiêu Chiến tan chảy, có thể mặc những bộ quần áo đáng yêu này nhất định là đứa nhóc đó sẽ được mọi người yêu thích.

[Trans] Omega siêu cấp khó theo đuổiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ