- Souji từ nhỏ sinh ra đã có một đôi mắt màu đen ngòm, có lẽ là con ngươi quá to, hơn nữa còn có một vệt gân rõ từ cổ lan đến má trái. Dân làng cho đó là quái dị, xui xẻo. Kì thị và đuổi ra khỏi làng, mẹ của Souji lúc đó mang bệnh, trong lúc rời đi không có đủ đồ ăn, thức uống, cơ thể quá yếu nên chết giữa đường. Souji lại được Fuba cứu giúp, sống lén lút trên núi sau làng. Khi ông Fuba lên đấy hái thuốc sẽ đem thức ăn cho cậu ta. Tanaka là bạn thân nhất của ông Fuba, ông ấy đã kể cho tôi nghe như vậy. Chắc đó cũng là lý do Souji không giết Fuba khi ông ấy mời chúng ta đến. Còn dân làng từ lâu đã biết Souji là hung thủ, nhưng chẳng dám làm gì cậu ta, bởi vì cậu ta có thể khống chế lũ nhện. Cùng đồng bọn vơ vét của cải trong làng sống sung sướng. Đồng bọn...
- Nếu huynh mệt thì cứ nghỉ đi Tomioka...
Shinobu ngắt lời, họ vừa đi được nửa ngày trời. Giyuu suốt chặng đường đều kể hết cho cô những gì đã xảy ra. Rõ ràng nhận thấy Giyuu đã cố gắng rất nhiều. Cho dù kể chuyện khô khan, nhưng vẫn cố gắng truyền đạt cho người con gái đang nằm trên lưng. Shinobu trước giờ rất thích hóng chuyện mà, hơn nữa khi chôn cất Souji, cô cũng có chút thương cảm với tên này. Giyuu không biết, chỉ đoán thôi. Mặc dù suy đoán này khiến tên mặt lạnh có chút khó chịu. Nhưng ai quản nhiều như vậy, hắn chỉ biết kể cho Shinobu nghe.
Shinobu nằm trên lưng người ta từ sáng đến giờ cũng không thoải mái lắm, nàng bảo Giyuu đặt nàng xuống, ngồi nghỉ một lát. Con đường trở về dường như nhanh hơn hẳn. Đường đi một ngày, giờ chỉ đi có nửa ngày. Nghĩ lại thì trên đường đến Sawa nàng còn hỏi thăm người dân, ngắm trăng, hóng gió,... giờ chỉ có mình Giyuu khô khan đi, lại một tâm muốn trở về Tử Đằng, đúng là nhanh hơn nhiều. Còn vừa cõng nàng vừa ăn lương khô. Shinobu cảm thấy có lỗi vô cùng, nhưng chẳng biết làm gì bù đắp cả. Nhờ uống thuốc của Tanaka, thời gian tỉnh và áp chế độc cũng nhiều hơn. Nói cùng không khó khăn nữa, cơ thể cũng không còn tê như trước. Shinobu giờ có thể đi tầm hai mươi bước. Nhưng chắc chắn Giyuu sẽ chẳng để nàng tự mình di chuyển. Ban đầu khi Shinobu đề nghị, Giyuu đúng là đã để nàng thử, nhưng đi tầm mười bước đã ho sắc sụa. Còn bị tên đầu lạnh như Giyuu mắng, chưa bao giờ Giyuu mắng người, mà không ngờ người đầu tiên bị mắng lại là nàng, còn lý do là do hắn lo.
- Đừng cố nữa! Đây không phải là lúc cô tự tin về khả năng độc dược của bản thân đâu!
- Huynh xem thường tôi đấy à?... khụ...
- Cô ngốc vừa thôi, là tôi đang lo đấy! Mau trèo lên!
Lúc đó Shinobu không biết mình vừa nghe được cái gì. Còn tưởng mình bị ảo giác, nghe nhầm. Còn ngoan ngoãn làm theo, quàng lấy cổ Giyuu, tiếp tục nằm trên lưng người con trai này đi tiếp.
Đến tối thì họ ghé qua một ngôi làng, một phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy Shinobu liền reo lên.
- Cô Kochou, cô ấy bị làm sao vậy?
- Hiện tại Kochou không khỏe!
Giyuu trả lời, đây chẳng phải người phụ nữ được Shinobu giúp tìm con trên đường đến Sawa sao? Bà ấy tên Masaki.
- Hai người định đi đâu sao?
- Chúng tôi đang trên đường trở về!
- Nhưng giờ trời tối rồi, cô Kochou nhìn nhợt nhạt quá! Hay hai vị cứ nghỉ ở nhà tôi một đêm sáng mai hãy lên đường!
BẠN ĐANG ĐỌC
(Giyuu x Shinobu) Sư huynh, huynh sẽ bị ghét đấy!
Fiksi PenggemarNàng và hắn bên cạnh nhau từ khi còn bé! Cùng nhau luyện cõ trên Tử Đằng sơn. Từ đầu chí cuối chỉ có nàng động tâm, còn hắn luôn luôn lạnh lùng như thế, xem mọi chuyện như thói quen. Liệu đến khi biết nàng rời đi, hắn có quay đầu nhìn nàng một lần?