" Tiểu Khổng, chị định về Nhật thật à ? "
" Ừ, chị sẽ về "
" Vở kịch ... kết thúc rồi sao ? "
Nàng im lặng.
Ừ, kết thúc rồi.
Không níu kéo nữa.
" Chị không định gặp Nhuế Ca ? "
Giọng nói bên đầu dây lọt vào tai nàng.
Một chút gì đó thương hại chăng ?
" Gặp rồi ... có giúp em ấy yêu chị không ? "
Nàng buông câu nhẹ tênh, hướng mắt ra khỏi cửa sổ.
Mưa cũng rơi rồi, vở kịch cũng hạ màn, một kết thúc buồn cho mối tình đầu đơn phương.
" Vậy chị không gặp ... có chắc là gặp chị ấy lần nữa được không ? "
" Em , nhớ giữ kĩ con bé Khả Dần đấy nhé. Đừng để Khổng Tiếu Ngâm chị phải mất một đứa em dâu "
Bông đùa một câu, nàng lảng tránh vấn đề.
Tất cả ... thật giả tạo ...
Sakura nàng ... thật giả tạo ...
" Hứa Giai Kỳ, em muốn đi ăn lẩu kim chi. Nhưng mà mưa rồi ... "
Mặt em buồn bã, đầu gối lên đùi chị.
Ngón tay chị nghịch nghịch vài lọn tóc buông xoã của em, vui vẻ ngâm vài câu.
" Em là nắng. Chị là mưa. Em cười mưa tan, tan cả tim chị "
Người trong lòng bật cười thích thú, tay vòng ra sau siết eo chị.
" Mưa cũng tạnh rồi, đi ăn nhé "
" Thôi, nằm ở nhà ôm chị, ở ngoài đường lạnh lắm "
" Nè bé con, em chưa ăn gì đấy "
Mi tâm chị nhíu lại, nhìn em úp mặt vào lòng mình.
" Đi ăn hay để chị ăn em ? "
Con người kia liền bật dậy, nhanh chóng khoác chiếc áo to sụ, phồng đôi gò má hờn dỗi
" Em còn là trẻ vị thành niên đấy "
" Đi thôi đi thôi "
Chị ngó lơ cấu nói của em, tay đan tay kéo em ra ngoài.
" Nè, chị còn chưa mặc áo khoác đó.
Ở ngoài lạnh lắm, người yêu em sẽ cảm mất
" Em phụng phịu vơ lấy áo khoác lên người chị, tay còn chỉnh sửa thật kĩ lưỡng.
" Chị rất lười mặc áo khoác, mặc vậy cũng mát mà. Với cả đề kháng chị rất tốt đó "
" Vậy để em rủ lòng từ bi cả đời khoác áo cho chị, cả đời yêu thương chị "
Nói đoạn, em nhún chân, hôn phớt qua cánh môi chị.
Giây phút đó, mắt chị dao động, tay giữ gáy em.
" Đới Manh tỷ, hôm nay Giai Kỳ nghỉ sao ? "
Đới Manh ngẩng đầu, hướng ra phía cửa quán.
" Ừ, con bé hôm nay dẫn Tuyết Nhi đi chơi rồi "
" Xin chào mọi người "
Vừa mới nhắc, chị và em đã đẩy cửa bước vào.
" Hai đứa linh thật "
Đới Manh tạch lưỡi, chống hông nhìn đôi trẻ yêu nhau.
Chị cười xoà, tay ấn vai em ngồi xuống ghế.
" Quý khách dùng gì ạ ? "
Ho khan vài cái, chị chấp hai tay ngay bụng trở lại phong thái nhân viên tiệm trà sữa.
Ngón tay em lướt dọc menu, đôi môi nhỏ thốt ra câu từ êm dịu
" Một Fever capuchino ạ "
Chị gãi đầu suy nghĩ, bước chân tiến vào quầy pha chế.
Fever là cơn sốt.
Cơn sốt trong cơn mưa tình yêu của chị.Vừa đi, tay chị cầm muỗng nhỏ khuấy đều cốc capuchino.
Cúi người đặt xuống bàn, chị tặng em một nụ cười.
Trùng hợp thay, cầu vồng hiện lên sau cơn mưa.
Cốc capuchino bốc làn khói mờ ảo, để hai lòng bàn tay của mình áp vào mặt cốc, em hưởng thụ cảm giác ấm áp.
Ấm áp từ thân thể đến tâm hồn.
Kéo ghế ngồi xuống.
Hai bàn tay chị bỗng nhiên bao bọc lấy tay em.
Phần ấm áp tăng lên gấp bội.
" Như vậy sẽ ấm hơn đó "
" Yêu chị xong, đậu hũ của em sắp bị ăn hết rồi ... "
Em cúi đầu, giả vờ buồn bã.
Chị nâng mặt em, rút ngắn khoảng cách, môi chạm nhẹ lên vòm trán
" Ừ. Chỉ có chị được ăn. Là muốn ăn cả đời "
Bất giác, đôi ta cùng mỉm cười.
Đới Manh lắc đầu, mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Tay với lấy chiếc điện thoại đang rung liên hồi.
" Đới Manh... hức ... Tiểu Khổng gặp tai nạn rồi ... hức "
" Xin lỗi cho chúng tôi qua "
Tiếng bước chân gấp rút của đội ngũ bác sĩ vang vọng cả hành lang bệnh viên, gấp rút để cứu lấy mạng sống của một cô gái nhỏ.
" Tiểu Khổng, chị cố lên, cố lên ! "
Nhìn bằng ca được đẩy vào phòng mổ, Khả Dần khóc nức nở, thân người ôm lấy cánh tay người yêu.
Tiểu Đường cũng chẳng khá khẩm hơn, tay nắm thành quyền, mắt hiện lên tia máu.
Duy chỉ có người lặng lẽ nhìn cánh cửa đã đóng sầm lại, đôi mắt vô hồn hướng đến bảng hiệu đỏ chót trên cánh cửa sắt lạnh lẽo.
Tim khẽ nhói, bước chân bỗng chốc loạng choạng.
Dư âm của cơn say điên cuồng.
Dư âm của một tội lỗi.
" TÔN NHUẾ! TIỂU KHỔNG MÀ CÓ MỆNH HỆ GÌ, CHỊ LIỆU MÀ GIỮ LẤY CÁI MẠNG CỦA MÌNH "