Một năm sau, tất cả dường như đã trở về quỹ đạo như cũ.
Chỉ là ... thiếu hai người bọn họ ...
" Giai Kỳ, bàn số 5, giúp chị nhé "
" Vâng ạ "
Bỏ quyển sách đang đọc dở, chị nhận lấy ly trà tiến tới chiếc bàn nhỏ.
" Trà đen Alone của chị "
Alone là cô đơn.
Cô đơn bao bọc lấy con tim lạnh lẽo.Cô gái kia ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, mắt hiện lên tia dao động
" Cảm ơn "
Chị quay gót, nhưng bỗng khựng lại, xoay người gãi đầu
" Em xin lỗi, nhưng mà ... có lẽ chị đang buồn "
Cô gái kia dừng việc gõ bàn phím, mi tâm nhíu lại.
" A, có lẽ em phiền đến chị rồi "
Chị cười gượng cúi đầu.
" Không sao, em ngồi đi. Dù gì chị cũng đang chán "
Ngại ngùng kéo ghế ngồi xuống, chị đặt hai tay lên bàn gỗ.
" Em tên là Giai Kỳ, chị tên gì ? "
" Hứa Dương Ngọc Trác, em có thể gọi chị là Hứa Dương . "
" Nếu chị đang buồn, tâm sự với em được không ? Mặc dù mới quen biết xã giao thôi, nhưng nhân viên quán chúng em rất quan tâm đến tâm trạng khách hàng "
Nghe người kia hàn thuyên, Hứa Dương bật cười .
Bé nhân viên đáng yêu nhỉ ?
" Em thật sự không biết chị sao ? "
Chị ngớ người, miệng tự động mở ra
" Không ạ "
" Tốt rồi ... chị có việc, đi trước nhé "
Hứa Dương thở phào, cầm túi đứng dậy đi ra khỏi cửa.
" Gặp lại chị sau "
Nhận lấy tiền, chị vẫn chưa khỏi khó hiểu bởi câu nói của người khách lúc nãy.
" Giai Kỳ "
Vừa mới bước vào cửa tiệm, em đã nhanh chóng quảng cặp sang một bên, chạy vào quầy ôm chầm lấy chị người yêu.
Sóng mũi cao cọ cọ vào tấm lưng chị, em nũng nịu.
" Hôm nay uất ức gì sao ? "
Chị gỡ cánh tay đang yên vị trên bụng mình, xoay người lại, bắt lấy đôi gò má ra sức nhéo.
" Không, chỉ là người ta nhớ chị "
Cười khúc khích, nhướn người hôn lên môi em một cái chóc.
" Đã hết nhớ chưa ? "
Em hạnh phúc, vui mừng như con nít xin được viên kẹo ngọt, nhón chân " trả lại " nụ hôn khi nãy
" Đỡ rồi ạ "
Tim chị thổn thức.
Ừ, đồ con nít Khổng Tuyết Nhi. Chị yêu đồ con nít Khổng Tuyết Nhi.
