2

955 81 0
                                    

Practice makes Perfect♡

Một ngày trước đám cưới.

"Mẹ, tại sao con lại phải học kịch bản trước khi đến đó chứ?" Beomgyu phàn nàn thêm một lần nữa.

"Con có chắc rằng liệu con có thể lo toan mọi thứ một cách hoàn hảo hay không?" Mẹ trừng mắt đáp trả.

Beomgyu không lùi bước và nói tiếp. "Tất nhiên là con có thể! Mẹ, con đã ghi nhớ hết rồi, con biết tự cư xử ra sao cho đúng, con biết khi nào thì nói lời thề, con biết cách đeo nhẫn và con biết cách cắt bánh. Nó như thể được treo ngay đầu môi vậy đó, giờ thì con cần đi ngủ!" Cậu rên rỉ nhưng ngay sau đó lại bị cái nhéo tai của mẹ làm cho đau điếng, bắt đầu lôi ra khỏi phòng.

Bà ấy kéo cậu xuống cầu thang, lướt ngang qua những người giúp việc, những người mà chỉ có thể nhìn cậu với ánh mắt chứa đầy sự thương hại. Khi họ ra khỏi bên ngoài, Beomgyu vẫn la hét để cầu mong sự giúp đỡ nhưng mẹ cậu thậm chí còn chẳng có chút nao núng trước những tiếng the thé của con trai. Cậu hình như còn nghe thấy tiếng thiên nhiên đang vẫy gọi hay là tiếng siêu âm của vũ trụ, thứ âm thanh mà cậu đã quá quen.

Mãi sau cùng bà ấy cũng chịu dừng lại cái việc kinh khủng ấy, bà đến trước một chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn, buông đôi tai đỏ bừng của Beomgyu và quay mặt về phía cậu. "Ôi mẹ ơi, đau quá đi mất." Beomgyu cau mày xoa tai.

"Một đứa trẻ bướng bỉnh như con thì đáng bị như vậy." Đây là điều duy nhất mà bà ấy nói trước khi đánh vào vai cậu chỉ để nghe một tiếng 'ouch'. Beomgyu vẫn cứ nghĩ rằng cậu sẽ lại tiếp tục bị phàn nàn nhưng không, mẹ lại nhìn cậu với ánh mắt phủ lên đầy rẫy sự buồn bã.

Cậu khá ngạc nhiên vì mẹ cậu chưa bao giờ nhìn cậu kiểu như vậy, bà ấy làm cậu cảm thấy... có chút sợ. "Mẹ có chuyện gì vậy? Mẹ đang làm con lo lắm." Cậu hỏi với vẻ mặt hốt hoảng.

Mẹ cậu lắc đầu. "Không có gì ..." Bà nói nhỏ. "Mẹ chỉ mong rằng con sẽ không giận mẹ vì mẹ đã ép con làm chuyện này." Bà lại lắc đầu nhưng không kìm được mà ôm chầm lấy. Đó là một cái ôm rất chặt nhưng ấm áp, nói với Beomgyu rằng bà ấy rất yêu cậu và nó làm cho lồng ngực của Beomgyu nhói lên. Dẫu chẳng cần phải làm vậy, cậu vẫn luôn biết mẹ yêu cậu đến nhường nào.

Cậu đáp lại cái ôm và tựa cằm vào vai mẹ. "Mẹ, sẽ không sao đâu, sẽ chẳng có gì thay đổi khi con kết hôn cả. Con chỉ là ra khỏi nhà và sống với anh ấy nhưng con vẫn có thể về thăm nơi này mà, con hứa." Cậu trấn an, nhẹ nhàng vỗ lưng cho mẹ.

Mẹ gật đầu lia lịa rồi cuối cùng cũng lui ra, bà nhìn con trai chằm chằm rồi sửa sang lại mái tóc. "Con đừng trở nên bướng bỉnh nữa và hãy nghe lời Soobin nhé?" Bà ấy vừa nói vừa rút tay về.

"Vâng- ơ đợi đã ... tại sao con phải nghe anh ấy? Mẹ, anh ấy rất hiếm khi mở lời và thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt con. Anh ấy không nói thì con nghe theo kiểu gì chứ?"

"Thế anh có nghĩ là Soobin sẽ nghe lời anh không? Anh Choi vui tính."

Beomgyu gần như không nói được gì. "Không... con không dám." Cậu hùa theo một cách chế giễu. Cậu không thể tin rằng mẹ mình lại đánh giá thấp con trai của bà như thế và cậu cảm thấy vô cùng nhục nhã khi bị coi thường. "Nhưng mà anh ấy ít ra cũng phải tin tưởng con chứ?" Cậu nói nhưng cái nhìn của mẹ lại chẳng giúp ích được gì.

- Expensive and fine | Soogyu | YeonhyunNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ