4

753 73 0
                                    

Nostalgic

Cái ngày mà mọi người mong chờ cuối cùng cũng đến, mẹ của Beomgyu bà thậm chí còn lo lắng hơn cả con trai của mình, đi đi lại lại rồi sau đó là nhìn chằm chằm vào cánh cửa trắng để tự trấn an bản thân. Bà kiểm tra đồng hồ đeo tay, thở hắt ra một hơi khi nhận ra bản thân đã đứng đợi ở đây được nửa tiếng còn Beomgyu thì vẫn chưa chịu ló đầu ra khỏi phòng.

Khoác lên mình một bộ trang phục và trang điểm một chút khó đến thế à?

Bà Choi tự dùng tay quạt cho mình và chồng bà chỉ kiên nhẫn ngồi đó. "Em yêu, thư giãn đi chúng ta vẫn còn nhiều thời gian trước khi buổi lễ bắt đầu-."

"Thời gian?" Bà ngay lập tức cắt lời ông Choi và ông thề rằng tim mình suýt chút nữa thì ngừng đập vì phản ứng gay gắt của người kia. "Chúng ta chỉ còn hai mươi phút nữa thôi mà anh vẫn còn nói được cái câu đó cơ à?" Bà nói với một cái cau mày.

Vào đúng lúc ấy, cánh cửa đột nhiên mở ra khiến cả hai người ở đây đều giật thót. Bà vội vàng chạy vào trong để tìm kiếm con trai của mình rồi gần như sắp khóc khi thấy thằng bé xinh đẹp đến nhường nào. Bộ lễ phục rất phù hợp với lớp trang điểm, chúng làm Beomgyu lung linh giống như một thiên thần, xém nữa thì quên mất người trước mặt là đứa con trai ruột thịt của bà ấy.

"Bà thấy sao?" Thợ trang điểm hỏi khi đứng cạnh những nhà tạo mẫu khác đã giúp sửa soạn cho Beomgyu. Bà không trả lời mà đi thẳng đến chỗ Beomgyu, ôm lấy má cậu. "Trông con xinh đẹp quá..." Bà ấy nói, lời khen khiến các stylist thở phào nhẹ nhõm.

Beomgyu cau mày. "Mẹ, con không phải con gái, đừng bảo con xinh đẹp nữa." Cậu rên rỉ, mẹ cậu muốn đưa tay ra đánh cậu nhưng may mắn kiểm soát được bản thân.

"Con có lo lắng không?"

"Có lẽ... Ý con là... mọi người sẽ nhìn dõi theo con từ đầu đến cuối, nó làm con thấy hơi sợ."

"Không sao đâu Gyu, mẹ cũng cảm thấy như vậy khi kết hôn với ba con. Nhưng một khi mẹ sát cánh bên chồng mình, mọi lo lắng đều sẽ tan biến hết."

Beomgyu tinh nghịch đáp lời. "Điều này là từ cảm nhận của mẹ, con không nghĩ là Soobin lại mang lại được điều ấy."

"Con đang phàn nàn đấy à?"

"Không mẹ, con chỉ đùa thôi." Beomgyu cười khúc khích khi cậu đứng dậy khỏi ghế và duỗi tay ra. "Bắt đầu được chưa ạ?" Cậu nói với một nụ cười tự tin.

-

Sự tự tin của Beomgyu ngay lập tức giảm sút khi cậu nghe thấy tiếng người xì xào sau tấm rèm, cậu hoảng sợ, cảm thấy lo lắng về trang phục của mình. Và điều tồi tệ nhất là ba cậu sẽ không đi bên cạnh khi cậu bước xuống lối đi vì ông ấy nói rằng cậu không phải con gái.

Beomgyu đột nhiên muốn quay trở về nhưng cậu biết mẹ cậu, bà sẽ giết cậu và có lẽ sẽ không chôn sống cậu luôn.

Beomgyu hít một hơi thật sâu và thở ra ngay sau đó, cậu đã lặp đi lặp lại điều này hơn mười lần nhưng vẫn cảm thấy bất an bởi những tiếng xì xào ngày càng lớn hơn và chúng cũng có vẻ phấn khích. Đột nhiên đám đông im lặng khiến hơi thở của Beomgyu tắc nghẽn trong cổ họng, tiếng đàn piano bắt vang nổi lên.

Oh SHIT...

Cậu ngay lập tức đứng thẳng tư thế và chỉnh lại cà vạt, phủi một số đám bụi mà thậm chí chẳng ai có thể nhìn thấy trên trang phục của mình và kiểm tra xem dây giày đã được thắt trông thật hoàn hảo hay chưa. Cậu chỉ là không muốn ngã ra đấy và trở thành trò cười.

Beomgyu hít một hơi cuối cùng và ngay lập tức, rèm cửa từ từ mở ra để lộ một đám đông rất lớn đang nhìn về phía cậu. Nhìn thấy một đám đông như vậy, cậu cảm thấy đôi chân đang muốn bỏ chạy, mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu, rất nhiều. Miệng hơi mở ra và cậu không thể cử động được thứ gì cả, cậu biết nó sẽ càng nghiêm trọng hơn nếu cậu không bắt đầu bước đi nên quyết định nhắm mắt lại và hít thở sâu một lần nữa.

- Expensive and fine | Soogyu | YeonhyunNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ