9

575 64 2
                                    

♡Jealousy ♡

Khi Beomgyu gõ cửa phòng của Soobin, cậu không tránh khỏi một chút lo lắng. Người lớn hơn đã ở yên trong đó từ sáng sớm mà không bước chân ra ngoài, đến cả bữa trưa cũng mặc kệ.

Không phải cậu sợ đâu, cậu chỉ... tò mò thôi. Với cả cậu muốn biết tại sao Soobin lại bỏ bữa và nhốt bản thân trong phòng mình như vậy.

Sau một vài tiếng gõ, Beomgyu nghe thấy những bước chân nhỏ đang tiến đến gần, cánh cửa sau đấy mở ra để lộ gương mặt của Soobin. "Cần gì à?" Người lớn hơn hỏi.

"Không... em chỉ..." Beomgyu mấp máy. "Em vào được không?"

Soobin không trả lời nhưng vẫn nép sang bên cạnh và kéo cánh cửa rộng hơn cho cậu, Beomgyu ngập ngừng đi vào bên trong khi Soobin đóng sầm cánh cửa lại.

"Ôi cái mẹ gì vậy?!"

Soobin cười thầm nhìn biểu cảm của cậu trước khi đi ngang qua rồi ngồi xuống ghế. "Tóm lại là có chuyện gì thế?" Anh hỏi. "Anh vừa mới phải ngắt một cuộc gọi quan trọng." Anh thêm vào khiến Beomgyu ngạc nhiên.

"Anh vừa nói chuyện với ai à?"

"Thư ký của ba anh."

"Thế sao anh không báo với em?!" Beomgyu thở hổn hển. "Anh quên mất em rồi hay gì!"

"Bình tĩnh nào, nó ổn mà." Soobin nhún vai. "Thôi anh đùa đấy. Em đang muốn gì sao?" Anh hỏi, che giấu đi nụ cười tinh nghịch.

"T-thì..."

"Thì?"

"Anh um..."

"Cứ nói đi, điều gì làm khó em sao?"

Beomgyu lẳng lặng nhìn quanh căn phòng trước khi hạ ánh mắt xuống điện thoại của Soobin. "Em... em không có sạc điện thoại và em khá là cần dùng điện thoại... um hôm nay." Cậu dừng lại. "Anh có thể cho em... mượn cái của anh không?" Beomgyu khó khăn hoàn thành câu nói với một nụ cười rất không mấy thuyết phục. Mục đích của cậu vào đây là để hỏi Soobin những gì anh đang làm nhưng bây giờ nó lại rẽ sang hướng khác chỉ vì lý do vô cùng khập khiễng. Tuyệt thật, bây giờ Soobin đang nhìn chằm chằm cậu với một biểu cảm không thể hài hước hơn.

"Em biết là anh không tin-"

"Tệ thật, anh lại không thích cho người khác mượn đồ nhưng có một cửa hàng ở gần đây và anh nghe nói rằng họ có bán sạc, nếu em muốn thì đến đó mua vài cái về dùng."

Beomgyu không mong đợi rằng Soobin sẽ tin mình. "Em nghĩ chắc em ổn rồi." Cậu nói. "E-em sẽ bảo anh trai mang nó đến đây nếu anh ấy không bận."

"Không phải như thế sẽ rất phiền sao?" Soobin lên tiếng. "Em chỉ cần đi xuống con phố kia khoảng ba phút là xong rồi."

"Không nhưng mà em-"

"Em có chắc là mình không có sạc không đấy?" Soobin nhìn cậu cười. "Theo như anh nhớ thì tối qua em vừa chơi game vừa sạc mà nhỉ, có nhầm không?"

Toàn bộ cơ thể của Beomgyu bỗng đông cứng lại, một vệt ửng hồng leo lên tận mang tai, cậu xấu hổ khi bị Soobin nói trúng. "Nói thật cho anh biết đi." Soobin bắt đầu, chỉnh lại đồng hồ đeo tay. "Tại sao em lại ở đây? Anh không có giết người đâu nên đừng sợ."

- Expensive and fine | Soogyu | YeonhyunNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ