21.

132 13 0
                                    

Tối hôm đó khi về đến nhà, Hà Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy không quen. Cậu quay sang hỏi Nhậm Hào.

"Anh nói xem, như vậy là sao?"

Nhậm Hào nhìn cậu, không hiểu cậu muốn nói chuyện gì.

"Sao là sao? Cái gì là sao cơ?"

"Ý em là bây giờ anh với em là mối quan hệ gì?" Hà Lạc Lạc gãi đầu.

"Không phải rõ ràng rồi sao...?"

"Cái gì rõ ràng cơ..."

Hà Lạc Lạc vẫn không chắc chắn lắm. Đúng là cậu đã nói hết tâm tư tình cảm của cậu rồi, cha mẹ hai bên cũng không phản đối, nhưng cậu vẫn không thể xác định được cậu và Nhậm Hào như vậy là thế nào.

"À... Là anh sơ suất rồi. Nhưng bây giờ hơi đột ngột, anh không có sẵn nhẫn ở đây..."

"Hả? Anh nói gì vậy?" Hà Lạc Lạc nhíu mày.

"Không phải em trách anh chưa cầu hôn em tử tế à?"

Đệt...

"Không phải chuyện đó." Hà Lạc Lạc đỏ mặt.

"Vậy em muốn hỏi chuyện gì?"

"Em vẫn cảm thấy không quen lắm. Kiểu... Bây giờ em và anh là người yêu, là đối tượng kết hôn, hay là cái gì? Ý em là... Em không biết phải giới thiệu anh như thế nào í?"

"Hmmm..." Nhậm Hào đăm chiêu. "Hay em xem xét thử từ "chồng yêu" đi?"

"Ewww...." Hà Lạc Lạc chán ghét ra mặt.

"Thật ra chẳng có gì mà em phải thấy lạ cả. Anh vẫn là Hào ca của em, em vẫn là bảo bối của anh. Anh không cần biết với người khác em giới thiệu anh là gì của em, anh chỉ cần anh có thể ở trước mặt mọi người đường đường chính chính nắm tay em, ôm em, cưng chiều em, vậy là được rồi."

"Hào ca..."

Nhìn thấy Hà Lạc Lạc cảm động muốn khóc, Nhậm Hào dang tay ôm cậu vào lòng. Nhưng người còn chưa ôm được thì anh đã nghe một cái bốp. Hà Lạc Lạc vậy mà vừa mới lấy cái gối tán thẳng vào đầu anh.

"Anh học đâu kiểu nói chuyện sến súa đó vậy, nổi hết da gà!!"

"Ơ..."

"Không nói nữa, em về phòng ngủ đây." Hà Lạc Lạc nói, định bước đi.

"Không đúng. Phòng đó không cần nữa."

Nhậm Hào nắm lấy tay cậu, Hà Lạc Lạc nhíu mày, lại gì nữa đây?

"Chúng ta đã xác định hôn ước rồi. Sao vẫn phải ngủ riêng chứ?"

Hà Lạc Lạc nghe hơi nóng bốc lên đầu, cậu cố gắng không gõ đầu người đàn ông trước mặt.

"Ở đâu có luật là có hôn ước thì phải ngủ cùng nhau?"

"Nhà của anh, luật của anh." Nhậm Hào bá đạo nói.

"Được, được. Vậy em về nhà em!"

"Bảo bối..."

Nhậm Hào nhìn cậu, ánh mắt đáng thương hết sức có thể. Hà Lạc Lạc thật sự muốn nói với anh rằng vẻ mặt làm nũng của anh rất, vô cùng khó coi. Nhưng nếu tiếp tục như vậy thì e là cậu sẽ không thể về phòng ngủ được mất. Hà Lạc Lạc suy nghĩ mấy giây, cậu quyết định tiến lại gần Nhậm Hào, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.

[HÀO LẠC] SỦNG HOẠINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ