25.

113 12 1
                                    

Trần thị mang tiếng là công ty cổ phần, nhưng thật ra quy mô cũng không phải lớn lắm, chỉ có bốn năm cổ đông nhỏ lẻ, phần lớn cổ phần là của nhà họ Trần. Nếu so với tập đoàn mẹ của nhà họ Nhậm có khi còn không được một phần mười.

Nhờ vào dự án ứng dụng điện tử thời gian gần đây mà Trần thị mới coi như là có tiềm năng một chút. Trước đây Hà Lạc Lạc đã có biết sơ về dự án này, thậm chí suýt chút nữa cậu còn liên quan trực tiếp tới nó cơ. Nhưng vì đã là quá khứ nên cậu không muốn nhắc lại làm gì. Vậy mà không ngờ, cậu không muốn nhắc nhưng Trần Thất Nhi lại cố tình kiếm chuyện. Đã vậy thì cậu cũng không nể tình gì nữa. Cậu có thể không chấp nhặt chuyện xích mích giữa cậu và Trần Thất Nhi, nhưng lại động vào Nhậm Hào thì cậu bắt buộc phải làm cho ra lẽ.

Trần Thất Nhi nghe báo có Hà Lạc Lạc và Nhậm Hào đến tìm thì chỉ nói muốn gặp riêng Hà Lạc Lạc. Ban đầu Nhậm Hào không đồng ý, nhưng sau một lúc thuyết phục, Hà Lạc Lạc đã thành công để anh chờ ở ngoài trong lúc mình đi gặp Trần Thất Nhi.

Trần Thất Nhi vừa nhìn thấy Hà Lạc Lạc, trong lòng liền thấy cảm xúc lẫn lộn. Đây là người cô yêu thầm suốt bốn năm đại học, nhưng giờ lại là người cô hận đến thấu xương. Hà Lạc Lạc không muốn nhiều lời, vừa gặp đã nói thẳng vào vấn đề chính.

"Trần tiểu thư, chuyện thay đổi nhà đầu tư cho dự án ứng dụng điện tử, phía công ty tôi cần một lời giải thích."

Trần Thất Nhi hơi ngạc nhiên, Hà Lạc Lạc này hình như không giống cậu bạn mà cô yêu thầm hồi sinh viên lắm.

"Trần tiểu thư?"

Hà Lạc Lạc nhìn vẻ mặt khó hiểu của Trần Thất Nhi, ồ lên một tiếng rồi sửa lại: "Chủ tịch Trần."

Trần Thất Nhi không muốn tin vào tai mình, cô thật sự không nghĩ Hà Lạc Lạc sẽ tỏ vẻ xa cách như thế này. Dù gì hai người cũng là bạn đại học, còn cùng nhau thực hiện nghiên cứu, một người thân thiện như Hà Lạc Lạc sao lại có thể có thái độ lạnh nhạt với bạn cũ như thế được.

Hà Lạc Lạc vẫn chưa nhận được câu trả lời mà cậu muốn, không biết nên hỏi lại hay tiếp tục chờ đợi. Cậu chưa kịp quyết định, Trần Thất Nhi đã lên tiếng.

"Không có gì để giải thích cả. Đơn giản là mình nhận được một lời đề nghị có lợi hơn thôi."

"Vậy sao?" Hà Lạc Lạc nhún vai. "Đúng là Trần tổng có quyền như vậy thật nhỉ?"

"Chưa ký hợp đồng, mình đúng là có quyền làm vậy."

"Nếu vậy thì, công ty tôi cũng không còn gì đề nói." Hà Lạc Lạc ngưng một chút, lại nói thêm. "Nhưng tôi thì có đó."

Trần Thất Nhi như bắt được hi vọng, hóa ra Hà Lạc Lạc vẫn có gì đó đối với cô. Hà Lạc Lạc làm như không thấy, thẳng thừng nói.

"Theo tôi được biết dự án này có nguồn gốc từ một bài nghiên cứu của hai sinh viên trường Đại học Sơn Trà. Tôi muốn hỏi về vấn đề bản quyền trí tuệ của nghiên cứu này. Phía Trần tổng thật sự đã liên hệ với chủ nhân của nó chưa vậy?"

Trần Thất Nhi điếng người. Đúng là dự án này được xây dựng trên nghiên cứu của cô và Hà Lạc Lạc, nhưng từ lúc cô đem nó đưa cho Trần thị cho tới tận hôm nay, cô chưa từng hỏi qua Hà Lạc Lạc.

[HÀO LẠC] SỦNG HOẠINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ