28.

94 10 0
                                    

Cuối cùng thì chiếc xe kia cũng dừng lại. Hà Lạc Lạc nín thở nhìn Lục Trác bước xuống xe. Không thấy Nhậm Hào đâu, trong lòng Hà Lạc Lạc thầm kêu không hay, lập tức khóa trái cửa xe lại. Đúng lúc Lý Tràm xuất hiện, gã còn vác theo một cây gỗ lớn, bắt đầu đập mạnh vào kính xe.

Hà Lạc Lạc cố gắng giữ bình tĩnh, vừa rồi Từ Kha nói đã báo cảnh sát, họ chắc chắn đang đuổi theo cậu. Cậu chỉ cần cố thủ trong xe cho tới khi cảnh sát tới thôi.

Bên ngoài, Lý Tràm ngày càng dùng sức, muốn đập vỡ kính xe. Tuy xe đã lắp toàn bộ kính chịu lực, nhưng trước sự tác động mạnh và liên tục, cũng đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Lục Trác thấy vậy, đi đến mở cốp xe, moi ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào Hà Lạc Lạc. Cậu trợn mắt lập tức tháo dây an toàn, mở ghế lái, trườn xuống sàn xe. Đúng lúc một tiếng "Đoàng!!" vang lên mảnh kính vỡ rơi vãi khắp nơi xung quanh cậu. Hà Lạc Lạc hú hồn, may mà cậu phản ứng nhanh. Nhưng kính xe đã vỡ, cậu không thể trốn được nữa.

Lý Tràm mượn chỗ vỡ của kính, đập vỡ luôn phần kính xe còn lại. Cả người gã trèo lên mui xe, thò tay vào mở khóa cửa. Sau đó lại lôi Hà Lạc Lạc từ trong xe ra.

"Xem kìa xem kìa, Hà thiếu hôm nay muốn vào vai anh hùng sao?"

Hà Lạc Lạc bị Lý Tràm nắm cổ áo, không thể vùng vẫy nhiều. Gã lôi cậu đến trước mặt Lục Trác, họng súng chĩa thẳng vào trán.

"Haha, Nhậm Hào cẩn thận đến mức không chịu ngồi cùng xe với tao. Nhưng nào ngờ cục cưng bé bỏng của nó lại tự mình chui vào rọ. Tao còn đang đau đầu không biết phải lừa nó ra sao, thì mày lại tự đến nộp mạng." Lục Trác cười sằng sặc.

"Cảnh sát đang trên đường tới đây, mày tốt nhất đừng nên làm bậy." Hà Lạc Lạc nói.

"Ồ. Cảnh sát à? Vậy phải xem cảnh sát của mày với đạn của tao cái nào nhanh hơn rồi." Lục Trác dí súng vào đầu Lạc Lạc.

"Nếu mày muốn thử cảm giác ở trong trại cải tạo giống em của mày." Hà Lạc Lạc nhìn hắn đầy thách thức. "À quên, tụi mày đâu còn là trẻ vị thành niên nữa. Không sao, có khi tụi mày sẽ được ăn cơm tù cùng nhau đấy."

Lý Tràm nghe nhắc đến chuyện quá khứ, dường như có chút lơ là, Hà Lạc Lạc cảm nhận được, đây chính là chỗ cậu phải đánh vào.

"Mẹ kiếp! Chết đến nơi còn mạnh miệng!" Lục Trác dí súng sát hơn.

"Anh hai... Không thể giết nó bây giờ được." Lý Tràm kéo tay Lục Trác.

"Thằng ngu, mày không nghe nó nói cảnh sát đang đến à?" Lục Trác hét lên.

"Vậy thì càng không được giết nó. Anh không thể đi tù được."

Lục Trác bất ngờ nhìn Lý Tràm, bàn tay cầm súng có phần thả lỏng.

"Tao không thể đi tù được... Vậy thì mày giết nó đi." Hắn nói.

Cả Hà Lạc Lạc và Lý Tràm đều không thể tin vào tai mình. Lục Trác phát điên rồi. Đôi mắt hắn long sòng sọc, vẻ mặt hoàn toàn mất kiểm soát.

"Mày từng đi tù rồi mà, mày cũng từng giết người rồi. Nếu là mày thì chẳng sao cả. Tao đã cứu mày ra khỏi đó, mày nên trả ơn tao chứ. Nếu không phải vì mày và mẹ của mày, tao cũng không đến mức mất hết tất cả. Nếu không phải vì mày, cha đã không phải chết, nếu không phải vì mày..."

[HÀO LẠC] SỦNG HOẠINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ