12.

2.5K 287 63
                                    

Châu Kha Vũ liếc bộ đồ trên người Lưu Vũ, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.

"Mặc cái gì thế, nhìn ngu chết đi được! "

Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ vì anh chạy từ Thượng Hải lên tận Bắc Kinh, trong lòng sớm đã vui đến nở hoa, bị mắng cũng không để ý, ngồi trên ghế ngốc ngốc cười tít cả mắt, cười đến không khép miệng lại được.

"Kha Tử, cậu đến lúc nào thế, có mệt lắm kh... Ối!!! "

Lưu Vũ vừa đặt mông xuống còn chưa ngồi ấm ghế, chỉ kịp thấy trước mắt hoa lên đã cách mặt đất gần 2m, hoảng hốt vội vàng bám lên vai Châu Kha Vũ.

"Cậu làm gì thế?!! "

"Đưa anh đi bệnh viện. "

"Không! Không muốn! Không đi!!!"

Cái gì Lưu Vũ cũng có thể thỏa hiệp, riêng chuyện này thì không!

Lưu Vũ học múa từ nhỏ, bị thương như cơm bữa, suốt ngày phải vào viện hết uống lại tiêm, thuốc uống thì đắng ngắt, kim tiêm sắc nhọn xiên vào da đau muốn chết. Tâm hồn ngây thơ non nớt đối với bệnh viện sinh ra nỗi ám ảnh sâu sắc.

Sau này lớn hơn một chút, nếu không phải chấn thương nặng gãy tay gãy chân, Lưu Vũ tuyệt đối không bén mảng đến bệnh viện, mua bông băng cao dán về tự xử. Châu Kha Vũ rất không tán thành với cách làm này, nhưng so với việc lôi một Lưu Vũ vừa mếu máo vừa giãy đành đạch đến viện, thì Châu Kha Vũ vẫn sáng suốt lựa chọn phương án 2, đó là trở thành nhân viên y tế riêng của Lưu Vũ.

Tuy nhiên lần này vết thương nghiêm trọng đến nỗi phải để người khác ngoài Châu Kha Vũ cõng, thì không thể xem nhẹ được.

"Lưu Vũ! Bỏ ra ngay! "

"Không! "

Lưu Vũ dùng cả cơ thể để bày tỏ sự phản đối. Tư thế của hai người chuyển từ Châu Kha Vũ bốc vác Lưu Vũ thành Lưu Vũ đu lên người Châu Kha Vũ, một tay ôm đầu một tay bịt chặt mắt cậu, khiến Châu Kha Vũ không nhìn thấy đường mà đi.

Châu Kha Vũ thì một tay đỡ mông Lưu Vũ, một tay cố gỡ cái tay đang bịt mắt mình ra, khổ nỗi Lưu Vũ ôm cậu chặt quá, dùng cả tay cả chân quắp lấy, sau đó dứt khoát để Châu Kha Vũ ụp mặt vào ngực mình, hai tay ôm chặt đầu cậu sống chết không chịu buông.

Trương Hân Nghiêu xách đồ ra xe, mở cốp định bỏ đồ vào thì phát hiện đống đồ anh mua ở cửa hàng tiện lợi vừa nãy, miếng dán chườm lạnh, hoa quả, thức ăn sẵn và sữa. Quên không đưa cho nhóc kia mất rồi.

Trương Hân Nghiêu chặc lưỡi, xách đồ lên quay lại nhà Lưu Vũ, đến cửa thì bắt gặp trò con bò của hai người kia.

"Lưu Vũ! Có bỏ ra không thì bảo?!! "

"Không bỏ! Tôi không muốn đi bệnh viện! "

"Anh thích què chứ gì? "

"Chỉ là bong gân thôi! Chườm lạnh vài hôm là được rồi! "

"Bong gân mà đứng cũng không đứng nổi? "

"Thì tại nó đau! "

Lưu Vũ giống như con bạch tuộc tám chân tung vòi bám chặt lấy đầu Châu Kha Vũ. Nhìn hai đứa ngốc quay cuồng trong phòng khách, Trương Hân Nghiêu thật không nỡ bước vào. Thôi đi vậy.

[BFZY] CHÂU KHA VŨ MUỐN CÓ NGƯỜI YÊU! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ