Ba tuần sau khi Nghiêm Hạo Tường rời đi, Lưu Diệu Văn có công việc ở Bắc Kinh, cả quá trình đi và về phải hoàn tất trong hai ngày.
Ngày đầu tiên sau khi giải quyết xong việc cũng đã muộn, Lưu Diệu Văn vẫn chưa thuê được phòng để ở, đám người ở Bắc Kinh cũng quá xa lạ khiến hắn không cách nào mở miệng nhờ vả. Nghĩ đến sáng mai còn phải đi sớm, bản thân lại không rành đường xá ở đây, hắn đành tìm cửa hàng tiện lợi ở gần sở cảnh sát ngồi tạm, đợi thêm mấy tiếng đồng hồ. Chẳng ngờ trong lúc tìm chỗ lại bắt gặp Nghiêm Hạo Tường.
Lưu Diệu Văn trước đó đã nghe Hạ Tuấn Lâm nói qua về chuyện Nguyệt Hi sắp kết hôn vậy nên lúc nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường bày ra bộ dạng mệt mỏi đứng trước mặt mình, hắn không quá bất ngờ. Nếu là người bình thường chẳng ai có thể dễ dàng chấp nhận chuyện người mình yêu sắp kết hôn được.
Nhưng Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy hắn thì xem chừng rất ngạc nhiên, đứng hình mất mất giây rồi đi đến nắm tay hắn kéo về nhà.
Lưu Diệu Văn không phản kháng, vô thức đi theo Nghiêm Hạo Tường, ba tuần không nhìn thấy người kia cho hắn biết được một điều, rằng hắn rất nhớ anh.
"Có đau không?" Lưu Diệu Văn nằm trên giường, đưa tay đặt lên ngực Nghiêm Hạo Tường, trầm giọng. "Chỗ này, có đau không?"
"Cậu nói xem?"
Nghiêm Hạo Tường chống tay hai bên người Lưu Diệu Văn, kề sát hắn, khóe miệng nâng lên cao một chút. Lưu Diệu Văn ở khoảng cách gần với Nghiêm Hạo Tường như vậy mới ngửi được chút mùi rượu ở trên người đối phương. Nhận ra ánh mắt người kia đã có chút mơ hồ, độ tỉnh táo cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu.
Hắn đưa tay ra sau gáy Nghiêm Hạo Tường, lật người, đỡ anh nằm xuống giường, thở dài nhìn đôi mắt người kia đang dần thu nhỏ lại.
"Anh có biết không . . .?" Lưu Diệu Văn cúi người, hôn lên trán anh. "Anh đau, tôi cũng đau . . ."
"Đừng đi." Nghiêm Hạo Tường giữ lấy cánh tay Lưu Diệu Văn, kéo hắn nằm xuống bên cạnh. "Cô ấy nói với tôi . . .cô ấy còn yêu tôi nhưng . . .tuần sau cô ấy kết hôn rồi . . ."
"Vậy sao?" Lưu Diệu Văn ôm lấy Nghiêm Hạo Tường, cảm nhận hơi thở đều đều của người trong lòng, hắn mỉm cười, xoa đầu anh. "Vậy anh nhất định phải giữ chặt cô ấy . . ."
*******
"Cậu chịu xuất hiện rồi hả?"
Hạ Tuấn Lâm vừa bước vào sở cảnh sát đã nhìn thấy Lưu Diệu Văn ngồi nói chuyện với Tống Á Hiên liền đi đến đấm mạnh vào vai hắn một cái. Lưu Diệu Văn hơn một tháng không gặp ai, mang tâm trạng nhớ nhung đến tìm mọi người lại bất ngờ bị ăn đánh thì lập tức buông lời trách móc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Văn Nghiêm Văn] Thành phố níu chân người
FanfictionCô ấy là người khiến tôi yêu thành phố này. Cậu lại là người khiến tôi lưu luyến thành phố này.