"Chỗ của cậu thật sự không có việc gì làm à?"
Mã Gia Kỳ tháo kính, nhìn Lưu Diệu Văn đang ngồi xem điện thoại ở dãy ghế nhựa trước mặt, xem chừng đã đến từ sáng.
"Cậu không tính đến chỗ Nghiêm Hạo Tường coi một chút à?" Hạ Tuấn Lâm đang chăm chú chơi game ở bàn bên cạnh vẫn không nhịn được, hỏi một câu.
"Tôi đi bằng cách nào?"
Nghe lời nói mang theo mấy phần oán trách của Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm mới đưa mắt nhìn về phía hắn. Nhìn một lúc xem chừng đã hiểu chuyện, đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh người đang tựa vào vai hắn ngủ. Hạ Tuấn Lâm đưa tay chỉnh đầu người kia dựa vào vai mình.
"Tên Tống màn thầu này mỗi lần dựa vai Lưu Diệu Văn là ngủ say như chết nhỉ?" Hạ Tuấn Lâm gãi mũi, bắt đầu ván game mới, cơ thể chuyển động có phần cứng nhắc, sợ đánh thức Tống Á Hiên.
"Còn không phải do vai em thấp quá nên thằng bé ngủ không thoải mái à?"
Hạ Tuấn Lâm đứng trước lời trách móc của Mã Gia Kỳ, cam chịu gật nhẹ đầu mấy cái, thật không dám đụng đến bảo bối của cái sở cảnh sát này.
"Cậu còn không mau đi?" Hạ Tuấn Lâm tắt điện thoại, chỉ vào mắt phải của mình, nói. "Mắt xui của tôi vừa mới giật mấy cái, cậu còn không đi xem người của cậu thế nào à?"
Lưu Diệu Văn chầm chậm đứng dậy, chỉnh lại cảnh phục trên người, cau mày hỏi ngược lại.
"Anh và anh ấy tâm linh tương thông? Thân thiết với anh có bao nhiêu người, tôi đi kiểm tra anh ấy làm gì?"
"Vậy cậu không đi đúng không? Vậy mau đến đây cho Tiểu Tống dựa, tôi muốn đi . . ."
"Mã ca . . .vậy em đi trước nhé." Lưu Diệu Văn hướng Mã Gia Kỳ, cười một cái xong liền rời đi.
"Còn giả vờ không quan tâm người ta." Hạ Tuấn Lâm thở dài, tựa đầu vào tường. "Hai người bọn họ là cái loại quan hệ gì chứ?"
Mã Gia Kỳ đem mũ cảnh sát đội lên đầu Hạ Tuấn Lâm, che đi nửa gương mặt cậu.
"Em đừng ở đây luyện mồm nữa, mau đánh thức Tiểu Tống đi, chúng ta phải đi rồi."
"Lại có chuyện à?"
Hạ Tuấn Lâm thở dài, nếu lúc trước biết được ở cái huyện nhỏ này còn có thể có lắm chuyện như vậy thì cậu đã xin làm ở thành phố rồi. Nhưng mà sau nhiều lần nghĩ về vấn đề này, Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng rút ra được một điều, về đây rồi mới có thể gặp gỡ Trương Chân Nguyên, vậy vẫn là về đây rồi mới tốt đi.
"Em không nghe máy sao?" Mã Gia Kỳ chỉ vào màn hình điện thoại đang phát sáng trong tay Hạ Tuấn Lâm, phía trên hiện rõ ba chữ "Trương Chân Nguyên".
"Để về rồi hẳn tính đi." Hạ Tuấn Lâm tắt điện thoại, trên gương mặt hiện rõ nét tươi tắn hơn so với ban nãy.-" Cái con người này á, làm em mất tập trung."
*******
Lưu Diệu Văn cho điện thoại vào túi, thở dài.
Đã gọi ba cuộc điện thoại vẫn không thấy Nghiêm Hạo Tường bắt máy, nghĩ đến hôm nay là cuối tuần, có lẽ là do khách trong tiệm có chút đông. Dù sao hắn cũng sắp đến nơi, cho nên cũng chẳng vội vàng gọi thêm lần thứ tư.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Văn Nghiêm Văn] Thành phố níu chân người
FanfictionCô ấy là người khiến tôi yêu thành phố này. Cậu lại là người khiến tôi lưu luyến thành phố này.