Lưu Diệu Văn nhìn bóng lưng người trước mặt, mơ hồ đoán là Tống Á Hiên liền chạy lên kẹp cổ người kia, hào hứng nói. "Tống Á Hiên, mau đi đánh bóng rổ với em đi."
Trái ngược với vẻ hào hứng của hắn, Khiết Vũ lại cau mày nhăn nhó, đem tay hắn gỡ khỏi người Tống Á Hiên. "Bọn tôi còn phải đến thư viện làm bài tập, ai rảnh đi cùng cậu. Thủ khoa năm nhất như cậu thì hay rồi, có gì phải bận tâm chuyện học hành chứ?"
"Á Hiên~ Tiểu Tống ~ Anh đi với em đi mà, em đang chán lắm, anh đi với em đi."
Lưu Diệu Văn lay người Tống Á Hiên, ra sức nài nỉ khiến cái hình ảnh soái ca mà mấy sinh viên năm nhất hay đồn ầm khắp trường, phút chốc bị đánh bay đi mất.
"Được rồi, được rồi, anh đi với em." Tống Á Hiên thở dài.
"Thế tôi cũng đi, tôi không đến thư viện với mấy con người học bá kia đâu."
Khiết Vũ chỉ tay về phía trước, ở ngay cửa thư viện đã có mấy người đứng đợi sẵn. Lưu Diệu Văn nhìn theo hướng tay của cô, lướt qua một lượt người quen rồi chợt dừng lại ở người con trai đứng bên cạnh Hạ Tuấn Lâm. Lưng của anh được giữ thẳng tắp, làn da trắng cùng đôi mắt to tròn như đang phát sáng mang theo khí chất cao ngạo, vừa nhìn đã biết là con trai trong gia đình giàu có.
"Anh ấy là ai vậy?" Lưu Diệu Văn chỉ vào người phía trước.
"Cậu ấy? Cậu không biết Nghiêm Hạo Tường à?" Khiết Vũ sau khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn lắc đầu thì nói tiếp. "Nghiêm Hạo Tường là nam thần khóa của chị, cậu ấy cũng không đặc biệt giỏi thứ gì nhưng biết nhiều thứ hơn nữa còn nhà giàu, đẹp trai cho nên nổi tiếng lắm. Em có thấy cô gái bên cạnh cậu ấy không? Là Nguyệt Hi, cô ấy là bạn thân của chị, hai người bọn họ hẹn hò đều do chị mai mối cả đấy!" Khiết Vũ vỗ ngực, tự hào nhìn đôi trai tài gái sắc được mình tác hợp.
"Thế nào?" Tống Á Hiên vỗ vai Lưu Diệu Văn. "Em có muốn kết bạn với cậu ấy không? Anh có thể giới thiệu cho em."
Lưu Diệu Văn trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới lên tiếng. "Không cần đâu."
Nếu như hắn chỉ có thể làm bạn . . .thì không cần đâu.
*******
"Nguyệt Hi, là em à?" Nghiêm Hạo Tường kề sát Lưu Diệu Văn đưa tay nắm lấy hai bên má hắn, kéo ra.
"Không phải . . ." Lưu Diệu Văn thở dài, gỡ tay người kia ra khỏi người mình.
Mấy tháng trước là ngày ra mắt của Nguyệt Hi, màn chào sân này được hưởng ứng vô cùng tốt vì vậy công việc cũng đặc biệt nhiều, đã hơn ba tháng không gặp mặt Nghiêm Hạo Tường. Đôi lúc cả hai liên lạc với nhau cũng không biết phải giao tiếp như thế nào, chuyện người này muốn chia sẻ người kia lại không gặp phải cho nên không thể hiểu.
Nghiêm Hạo Tường mấy ngày nay mang theo tâm trạng khó chịu, được Hạ Tuấn Lâm rủ đi uống liền một mình nốc hết mấy chai, kết quả chính là say không biết trời đất. Hạ Tuấn Lâm tưởng chừng phải vác anh về lại may mắn gặp mặt Lưu Diệu Văn ở ngoài cửa liền ném sang cho hắn, nói rằng bản thân có việc gấp rồi lập tức rời khỏi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Văn Nghiêm Văn] Thành phố níu chân người
FanfictionCô ấy là người khiến tôi yêu thành phố này. Cậu lại là người khiến tôi lưu luyến thành phố này.