9. Bệnh thất

748 135 14
                                    


Tan học.

Kim Taehyung thoáng cái đã ra khỏi lớp.

Anh nghe tiếng gọi léo nhéo phía sau, dù vậy Taehyung cũng không có ý định sẽ dừng lại, nhưng bước chân thì đã giảm tốc độ.

"Kim Taehyung đợi đã!"

Jungkook với gương mặt hớt hải thoáng ửng hồng, giang hai tay ra đứng chắn trước mặt anh, đôi mắt lộ rõ vẻ bất mãn của một con mèo con.

"Cậu cố tình!"

Kim Taehyung nhún vai, thẳng thắn thừa nhận điều em vừa nói là đúng.

"Có chuyện gì?"

Jungkook thu lại vẻ bất mãn của mình, thay vào đó là vài phần ngại ngùng.

"Tôi..tôi muốn nói cảm ơn cậu."

Taehyung không lên tiếng, im lặng chờ đợi em bổ sung nốt lời muốn nói.

"Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi tránh khỏi vài rắc rối ở sân Quidditch!"

Kim Taehyung hơi nheo mắt như đang cố nhớ ra đó là chuyện gì. Sau đó anh gật gù xác nhận đúng là có chuyện như vậy xảy ra.

"Ừm, nên làm."

"Vậy.."

"Không còn gì thì tôi đi đây."

"A được, tạm biệt!"

Jungkook né người qua nhường đường cho Taehyung đi. Bước được hai bước, anh lại lùi về hai bước, đứng trước gương mặt ngơ ra của em.

"Còn có việc gì sao?"

"Cậu nợ tôi, không định trả à?"

Em sửng sốt.

"Cậu không nói đùa!?"

Taehyung nhướn mày.

"Tôi đùa cậu làm gì?"

"Không thể tin được, cậu thật sự là một kẻ nhỏ mọn!"

Taehyung nắm lấy cằm em, hơi cúi sát lại.

"Nên nhớ, điểm là cậu làm mất, tôi không có trách nhiệm phải hoàn lại nó."

"Nếu không phải là người cùng nhà, thì tôi đã mặc kệ cậu lâu rồi, kể cả chuyện ở sân Quidditch hay 5 điểm cậu đi muộn."

"Không muốn mang nợ vào người thì đừng làm điều gì ngu ngốc nữa đi. Cậu không cần điểm thì cũng đừng làm ảnh hưởng đến những người khác."

Đôi mắt Jungkook long lanh, môi em mím lại. Đối diện với gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc lẻm của Kim Taehyung đã khiến việc hô hấp của em cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

"Jeon Jungkook!"

Là tiếng của Park Jimin gọi em. Kim Taehyung buông Jungkook ra, cằm em vẫn còn cảm giác tê dại khi nãy bị nắm.

"Cách để trả nợ cho tôi là hãy kiếm về 5 điểm mới cho nhà chúng ta đi."

Kim Taehyung kéo lại vạt áo chùng rồi rời đi. Park Jimin chạy tới đúng lúc đôi chân em mềm nhũn mà ngồi bệt xuống đất.

Cậu ta là quỷ hả? Người gì đâu nghiêm khắc và đáng sợ hơn cả giáo sư Andrius ấy chứ!

Jungkook nhìn theo hướng Taehyung rời đi, không kìm được mà phàn nàn vài tiếng. Jimin sửng sốt đỡ em dậy, lo lắng hỏi.

taekook ; leviosaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ