Chương 12: Luyến

138 16 2
                                    

Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói

*****************

Phòng triển lãm và nhà để xe đều có camera, cho dù Từ Mục và Tưởng Dĩ Giác có chạy trốn thì ban quản lý cũng có thể truy ra hai người. Tuy nhiên những điều này Tưởng Dĩ Giác có thể giải quyết chỉ bằng một cuộc điện thoại. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tùy thời làm ra cả trăm trò đùa ác như thế này cùng Từ Mục.

Xe thể thao phóng nhanh trên con đường rộng lớn, mui xe để mở, gió thổi vù vù qua đỉnh đầu. Từ Mục đứng lên giang hai tay ra đón gió, cao giọng hò hét. Gió quét qua gương mặt cậu, ánh đèn nê ông từ những toà nhà cao tầng trước mắt dần tiến gần cậu, tựa như cậu đang ôm cả thế giới vào lòng.

Đây chắc chắn là một ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời, Từ Mục nhìn thoáng qua chậu hoa đặt dưới chân mình, nghĩ như vậy.

Tưởng Dĩ Giác sẵn sàng điên cùng cậu. Nhưng cậu rất muốn biết, Tưởng Dĩ Giác có thể điên cùng cậu đến mức độ nào.

Từ Mục chỉ về phía cây cầu vượt biển 100m phía trước, nói với Tưởng Dĩ Giác đang lái xe: "Mười lăm giây." Đây là con số mà Tưởng Dĩ Giác vừa mới cho cậu. "Anh có thể đi qua cây cầu lớn kia trong vòng mười lăm giây không?"

"Mười lăm giây?" Tưởng Dĩ Giác có chút không dám tin. "Cậu muốn tôi lấy mạng mình ra chơi với cậu à?"

"Thế anh có dám hay không?"

Tưởng Dĩ Giác cười một tiếng: "Liều mình bồi quân tử."

Hắn bảo Từ Mục ngồi xuống, đóng trần xe lại, sau đó đạp chân ga, tốc độ từ 100 lên 150 rồi 170km/h. Động cơ và hệ thống thoát khí phát ra tiếng gầm đặc trưng của xe thể thao, kích thích sự hưng phấn bản năng nhất của con người, khiến hormones tăng vọt. Cảnh vật ngoài cửa xe lập tức vặn vẹo, biến hình, vù vù lướt qua. Hai tay Từ Mục nắm chặt cửa kính xe, kích động đến hét lên.

Tầm nhìn của cậu biến dạng, cả chiếc xe tựa như đang run rẩy, Từ Mục cảm nhận được rõ ràng rằng vì kích động mà tim mình đang đập như trống trận. Não cậu căng thẳng cao độ, tập trung quá mức, đến nỗi Từ Mục không nghe được tiếng ồn của xe.

Khi lái đến cây cầu vượt biển, Từ Mục lớn tiếng đếm: "Một, hai, ba......"

Tốc độ của xe thể thao tiếp tục tăng, từ 170 đến 180, 200, 210.

"Mười hai! Mười ba! Mười bốn!" Từ Mục đếm to hơn theo tiếng ồn của xe.

"Mười lăm!"

Vừa đếm xong mười lăm, tốc độ xe cũng giảm dần, vận tốc từ 180 xuống 150, 120, 100......

Bọn họ đã bỏ cây cầu vượt biển một khoảng thật xa.

"Cảm giác thế nào?" Sau khi trải qua tốc độ xe lên đến 200, Tưởng Dĩ Giác vẫn không đổi sắc mặt, có lẽ hắn đã quen với tốc độ như thế này.

Nhưng Từ Mục lại giống như vừa đi xong một chuyến tàu lượn siêu tốc, trái tim còn đang đập nhanh, cậu phun ra một chữ: "Sướng."

Link: https://www.wattpad.com/user/Van_Tuyet_Cac

"Làm lại lần nữa nhé." Nói xong, Tưởng Dĩ Giác gạt cần số, tốc độ xe lại tăng lên lần nữa.

[Đam mỹ - Edit - Hoàn] Thời Đại Phóng TúngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ