Phần 16: Hopeless

1K 135 16
                                    

Chương 16: Tuyệt vọng.

Ngồi kể thứ ba...

Ngay khi Tsuna về đến nhà, Siêu trực giác của cậu không ngừng reo lên inh ỏi cảnh báo Tsuna không nên mở cửa (Tsuna đang đứng ngay trước cửa ra vào của căn nhà) bởi dường như sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy đến. Tsuna biết trực giác của bản thân không bao giờ sai, nhưng cậu bỏ qua nó và mở cửa bước vào nhà.

Và Tsuna thậm chí còn không thể nhận thức được những chuyện xảy đến tiếp đó là gì. Nana nắm tóc cậu lôi đi như thể Tsuna chỉ là một bao rác cần được đem đi vứt.

Tsuna gào lên trong đau đớn, tầm mắt của cậu bị mờ đi, Tsuna còn không thể mở to hai mắt, đơn giản là bởi vì cậu còn đang bị sốt nhẹ.

Đúng, hôm qua khi Ieyoshi đột nhập vào phòng Tsuna và làm những điều tệ hại đối với cậu, Tsuna vẫn đang bị dằn vật bởi một cơn sốt vô cùng nặng, nhưng Nana có quan tâm không?

Không, cô ta không hề!

Hiện tại, Tsuna vẫn chưa thoát khỏi cơn sốt, nhưng lại phải đón nhận trận đòn vô cùng nhẫn tâm của Nana.

Cô ta tát không ngừng vào mặt Tsuna và để lại cả 'một bộ sưu tập' vết thương trên cơ thể cậu. Ieyoshi thấy vậy và yêu cầu được tham gia cùng.

Ôi chúa ơi, Nana đồng ý và Ieyoshi cứ như được thời mà xả hết lên người Tsuna.

Tsuna cảm thấy quá đau đớn, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Đau đớn về thể xác, là vì cậu lại có thêm những vết bầm và vết cắt trên cơ thể, thậm chí những vết thương cũ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn dù cho cả Knuckle và bản thân Tsuna đã cố gắng dùng Lửa Mặt trời để chữa trị chúng.

Đơn giản là vì chúng quá nhiều!

Đau đớn về tinh thần, là vì có một người anh trai ruột ghét cậu ghét đắng cậu và một người mẹ không hề yêu thương Tsuna.

Lạy chúa Tsuna mới chỉ có 9 tuổi, vì cái quái gì mà gia đình ruột thịt lại ghét cậu đến thế chứ?

Sau khi hai người kia dừng lại, Tsuna cảm thấy cơ thể mình tê liệt và yếu ớt.

Cậu nằm bệt trên đất khoảng 30 phút trước khi có thể nâng người dậy. Tsuna vịn lấy các đồ vật xung quanh, làm điểm tựa, lôi kéo cơ thể đã vô lực của cậu bước đi, chậm chạp, chậm chạp rời khỏi ngôi nhà đáng sợ này.

Và giờ Tsuna đang vô cảm bước đi trên con đường tưởng chừng không bao giờ kết thúc, trong màn mưa như thác đổ.

Tsuna nở một nụ cười chua xót và buồn bã, bầu trời đang xót thương cho cậu, màn mưa này tựa như giọt nước mắt của bầu trời đang vì Tsuna mà khóc.

Vì sao mọi người lại ghét cậu?
Vì sao mọi người lại đánh đập cậu?
Cậu đã làm gì sai chứ?
Nếu cảm thấy cậu vô dụng, sao họ không thể cứ ngó lơ cậu đi?
Tại sao?

Tsuna chỉ có thể khóc trong im lặng, với lực bước đi trên con đường tràn ngập bóng tối và không có lối thoát. Cậu đã...không còn cảm thấy gì nữa rồi.

[Hoàn][Trans][KHR] The SkyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ